CHƯƠNG 1: TỨ LAN MỸ NHÂN GẶP NẠN Ô NHỤC
“Hà Phương Lan, Ngô Cát Ngọc Lan, Bùi Nguyệt Lan, Trịnh Thuỳ Lan…… ĐM ở đâu ra nguyên một bầy toàn tên Lan không vậy nè!? Đã vậy con nào cũng ngon cơm ngọt nước quá chứ, hả tụi bây!!!??? Hắc hắc hắc hắc hắc…..!!!!”
Thằng đại ca của băng cướp vừa cười khả ổ với hai thằng đệ, vừa Vương bốn cái thẻ nhân viên lên mặt tủ kính đánh xoạch. Đó là bốn cái thẻ đeo ghi tên bốn cô cái trẻ là nhân viên của cửa hàng trang sức đá quý cao cấp. Chúng bị vứt lên mặt tủ kính, nằm lăn lóc giữa vô số trang sức, vàng bạc, đá quý, kim cương mà bọn cướp kia vừa mới gom lại thành đống. Bốn cô nàng nhân viên của cửa hiệu nữ trang nổi tiếng, chủ của bốn chiếc thẻ kia, thì đang bị trói dính lại thành một chùm với nhau, miệng bị dán băng keo kín mít, chỉ biết giương ánh mắt sợ hãi kinh hoàng nhìn ba thằng cướp.
…….
Lúc ba tên đàn ông bước vào tiệm nữ trang khi đồng hồ điểm chín giờ đêm, là bốn nàng đã thoáng nghi ngờ. Thế nhưng áo vest bảnh bao, tóc tai lả lướt, đồng hồ sang trọng… của bọn chúng….đã phần nào xua đi ý nghĩ dè chừng. Đã thế, sau khi bước xuống khỏi taxi, tên đầu lãnh lại còn lớn tiếng nói với tài xế bằng giọng lưỡi sang trọng kiểu cách: “Thôi thôi chú khỏi phải thối, chú cứ cầm hết đi chứ anh mang một xấp tiền mặt dày thế bất tiện lắm, cầm uống nước, nhé!!! “. Cái giọng điệu khoe khoang lố lăng của tên nhà quê bán mới bán đất mà giàu lên sẽ làm người ta bật cười, nhưng có tác dụng quá tốt để không ai nỡ nghi ngờ rằng chúng là….ăn cướp!!! Để rồi đến khi chúng đang vờ lựa chọn dây chuyền với nhẫn kim cương, Nguyệt Lan vừa vào trong đi vệ sinh đã tạo ra kẽ hở cơ hội ra tay, thì chúng đã nhuần nhuyễn và chuyên nghiệp kề dao khống chế hết Phương Lan, Ngọc Lan, Thuỳ Lan trong không đầy một nháy mắt!!!! Nguyệt Lan vừa từ nhà vệ sinh bước trở ra cũng lập tức bị bịt miệng ngay. Không một tiếng la, không một động tác giãy giụa nào kịp phát sinh hết….. Tên đàn em nhẹ nhàng kéo hai lớp cửa xuống, khoá trái lại kín như bưng sau khi cẩn thận quan sát rõ bên ngoài đường không ai để ý đến….. Cửa hàng trang sức cùng bốn nàng mỹ nhân bị khống chế hoàn toàn, thần không biết, quỷ không hay!!!!!
Ngay khi cửa chưa kịp kéo xuống hết thì cũng vừa đúng lúc một bóng đàn ông thứ tư chui tọt qua khe hẹp vào trong cửa hàng. Tên này đã cảnh giới an toàn để đảm bảo không có ai trên đường nhòm ngó đến, rồi phút cuối cùng hắn mới chui vào trong , nhập bọn với ba tên kia. Hắn vui vẻ cười chào: “Đại ca, quá dễ dàng luôn phải không!? Em đã nói rồi mà, hahaha….! “
Giữa tiếng cười đó là ánh mắt kinh hoàng khiếp vía của bốn cô gái trẻ: cả bốn nàng đang căm phẫn nhìn chòng chọc cái tên thứ tư ấy, vì hắn chính là nhân viên bảo vệ ca đêm ở đây, là thằng Phú!!!! Các nàng hiểu ra rằng Phú đã làm tay trong thông đồng, nên vụ cướp mới trót lọt giản đơn đến như thế….!
Thằng cướp tên Khiêm vừa đểu cáng bóp vú Nguyệt Lan, làm nàng ứa lệ nhục nhã, vừa hỏi tên Vương, đại ca của bọn: “còn camera giáp sát an ninh thì sao đại ca? Nó quay thấy mặt mũi tụi mình hết rồi!? “
Vương thong thả châm điếu thuốc, chỉ về căn phòng khuất phía trong của cửa hàng: “thằng Minh vô máy tính xoá hết dữ liệu rồi. Cắt dây nguồn hết bốn camera rồi. Mày tưởng tao không tính trước chắc!? “
Quả nhiên chỉ ít phút sau, Minh đi ra, cười hớn hở: “Xong, xoá sạch! Giờ mình làm gì trong này cũng không ai biết! Gom hàng rồi dzọt luôn hay sao đại ca!? “
Vương phẩy tay gạt đi cái hấp tấp ngu xuẩn của thằng Minh, rồi điều động cả bọn:
“Giờ này mới mười giờ đêm, tính chạy ra cho cả làng thấy hả!? Có gì mà vội!!!!? Thằng Phú đi một vòng kiểm tra hết cửa nẻo cả ba tầng lầu, thằng Minh mày dò lại hệ thống an ninh báo động 1 lần nữa cho chắc. Khiêm, mày lấy 4 cái điện thoại của 4 con này, nhắn về nhà cho gia đình là tối nay tụi nó đi chơi với nhau rồi ngủ lại nhà nhau, máy con này thì nhắn là ngủ lại nhà con kia. Để không có ba má anh chị em gì nghi ngờ làm phiền mình nữa! “
Trong lúc cả bọn chia nhau vừa làm vừa phục cái sự tính toán chi li siêu đẳng của đại ca chúng, thì thằng Vương từ tốn phân loại nữ trang, đá quý, xếp ngay ngắn vào va li. Hắn chuyên nghiệp và vô cùng thong thả, cẩn thận. Số tài sản hơn hai tỉ đồng đã nằm gọn trong vali trên tay mình, mà Vương vẫn tỉnh như không!!!
…….
Vương vốn dĩ là vậy, một tên trùm băng cướp lọc lõi, già dặn, kỹ lưỡng và chu đáo đến đáng sợ! Hắn xứng đáng, quá xứng đáng làm đại ca của nhóm cướp đã thực hiện năm vụ cướp lớn gần đây mà không để lại chút dấu vết nào!!! Hắn là bộ não giúp cho cả bọn ra tay hoàn hảo đến mức công an không tìm ra nổi một dấu vân tay để mà tra án! Hắn tên Hồ Thiên Vương, Hắn là gã đại ca thâm sâu khôn lường, hắn là tên tướng cướp toàn diện đến mức gần như hoàn hảo, xứng đáng là Vương tử của nghề cướp !!!! Phải, hắn gần như là hoàn hảo, chỉ có một nhược điểm duy nhất thôi, đó chính là……háo sắc!!!
…………
Ngoài cướp của, Vương cũng đã cướp sắc không biết bao nhiêu lần. Cái thú tính được khoá tay, trói chân, rồi hãm hiếp những cô gái yếu đuối đang uất ức khóc la van xin…..khiến Vương sung sướng hơn ngàn lần so với đi chơi gái bán dâm! Thường là trong những vụ cướp của nếu nạn nhân là nữ mà lại xinh xắn trắng trẻo thì thế nào bốn tên này cũng sẽ có thêm một trận cướp sắc ngon lành!!! Khiêm, Phú và Minh càng thêm “kính yêu” đại ca của chúng chính vì cái khoản “phụ cấp” đầy vui thú đó!!! Và vụ này cũng không ngoại lệ: Ngay ngày đầu tiên lên kế hoạch cho thằng Phú vào đây làm bảo vệ, là Vương đã tính trước kế hoạch sẽ nhốt kín băng bọn chúng vào bên trong cửa hàng cùng với bốn đoá hoa Lan xinh đẹp kia: vừa an toàn, kín đáo, vừa tiện lợi không gian và thời gian để…..hái hoa!!!
…
Giờ này chính là lúc để Vương và cả bọn hưởng thụ cái thú vui đó!!! Kế hoạch của chúng đã vẹn toàn rồi: đóng cửa, tắt điện, chờ ở đây đến ba giờ sáng rồi sẽ êm đẹp tẩu thoát. Thật ra, ở bốn góc đường cách xa cửa hàng này hơn một trăm mét, chúng còn có bố trí bốn tên đệ tử cóc ké khác để cảnh giới nữa!!! Mọi âm thanh trong này cũng dần im bặt. Điện thoại của bốn cô gái cũng đã bị tắt nguồn. Mọi thứ đã quá chu toàn, nên giờ đây chúng hoàn toàn thoải mái mở cuộc truy dâm khoái lạc giữa bốn bức tường này mà chẳng ai hay biết nổi!!!!
…..
Đại ca đương nhiên phải được đi đầu! Thằng Vương không vội vã gì, hắn cười nham hiểm bấm con dao ra đánh ‘Tách’ khiến các cô gái giật mình run rẩy, rồi lạnh lẽo ra lệnh:
“Tối nay, các em biết điều thì nghe lời tụi anh, ngoan ngoãn, im miệng!!! Nếu em nào chỉ cần ho một tiếng ho trái ý anh, cử động 1 ngón tay trái ý anh…………., thì cả bốn đứa đừng mong còn được toàn thây!!! “
Giọng lưỡi đe dọa nghe hệt như trong phim Hong Kong, nhưng lưỡi dao thép lạnh đang ép chặt vào cổ họng Phương Lan thì chắc chắn không phải là hành động giỡn chơi…! Phương Lan bị lưỡi dao chèn đến khó thở, Ngọc Lan và Nguyệt Lan khóc nức nở lên không thành tiếng dưới lớp băng keo, chỉ có Thuỳ Lan là lạnh lùng nhìn lại Vương với thần mắt bén ngót như thể muốn dùng ánh nhìn mà đâm thủng vào người hắn……..
………………….
Bốn cô gái trẻ đẹp xinh xắn này tình cờ mà xin vào làm nhân viên bán hàng nữ trang ở đây trong cùng một tuần. Tình cờ sao cả bốn đều tên Lan, và tính cách cũng ăn ý hợp nhau đến mức không thể tin được. Thế nên các nàng nhanh chóng thân thiết nhau như chị em, đi làm, đi chơi, thậm chí đi với người yêu cũng luôn cùng nhau. Bốn đoá hoa Lan đã gắn bó cùng nhau ở cửa hàng nữ trang cao cấp này hơn một năm trời, càng chơi càng thân. Giờ đây cùng lâm đại nạn, cả bốn đều sợ hãi kinh hoàng trước ý định cưỡng dâm đã lộ liễu ra của băng cướp, các nàng hoàn toàn không có khả năng phản kháng trước lũ chuyên nghiệp này!!!!!! Bộ đồng phục nhân viên của cửa hàng nữ trang, váy đen ngắn nửa đùi, cùng với áo sơ mi hồng ôm thân, trở nên ướt đẫm mồ hôi…. Trong bóng tối lờ mờ của căn phòng bày đầy các tủ kính trang sức, bốn cô gái tội nghiệp lẻ loi run lên lẩy bẩy, chỉ biết khóc trong câm lặng mà đợi chờ bầy thú dữ kia “làm thịt”. …
Bọn cướp vác bốn nàng lên lầu hai. Tòa nhà này, tầng trệt là cửa hàng trang sức, tầng một và hai cho thuê làm văn phòng của các công ty nhỏ. Từ lúc chiều là các công ty đó đã nghỉ rồi, nhân viên về hết, cửa khóa đèn tắt. Nhưng với kỹ năng của chúng thì mấy cánh cửa văn phòng ấy chỉ như là rèm vải thôi!! Chúng chọn một căn phòng rộng nhất, nằm ở trung tâm cách xa vách tường tòa nhà, hình như là phòng họp. Chúng mở máy lạnh để thêm sảng khoái tận hưởng cuộc vui!!! Bốn đóa hoa Lan vẫn đang bị trói dính tay vào nhau, bị đặt ở giữa phòng, giờ phút bốn nàng bị dày vò làm nhục đã cận kề …… Vương cắt dây trói tay của Nguyệt Lan cho nàng tách rời ra khỏi ba cô còn lại. Hắn chọn nàng làm con mồi đầu tiên để cả bọn vui vẻ, vì nàng là cô gái nhút nhát sợ hãi nhiều nhất trước sự đe dọa của chúng! Hắn cũng đã tính trước, sẽ chơi Thùy Lan sau cuối, và “chơi” thật mạnh tay, vì nàng dám nhìn đểu hắn lúc ở dưới lầu!!!
…..
Vương thô bạo đạp vào ba cô gái còn lại đang dính chùm, khiến họ té lăn kềnh ra sàn nhà! Việc đó có tác dụng áp chế tâm lý thêm lần nữa, nhất là đối với Nguyệt Lan yếu ớt run rẩy đang đứng bên cạnh hắn!!! Vương luồn lưỡi dao lạnh băng vào bên dưới váy, giữa cặp đùi thon đang run lẩy bẩy đến đáng thương… Hắn trầm giọng:
“Tụi anh chỉ chơi 1 đêm cho vui thôi, không giết mấy em làm gì cho nặng tội ở tù mọt gông! Nhưng nếu các em có ý định kêu cứu, gào thét, khóc la, hay chạy trốn gì gì đó …...thì coi chừng anh đổi ý!!!”
Nói chưa dứt lời, lưỡi dao đã từ bên trong làn vải mà đâm ngược trở ra, nghe ‘Soạt’ bất ngờ khiến cả bốn nàng “Á” lên kinh hãi!!!! Tưởng rằng tên cướp đã đâm Nguyệt Lan rồi, nhưng không: hắn chỉ dùng lưỡi dao nhọn xẻ chiếc váy ngắn ra, từ ngay giữa háng chạy một đường ngang theo thắt lưng, rồi lại xẻ dọc xuống rách toạc đến mép dưới chân váy! Đường dao nhanh như điện, chạy sát rạt trên da Nguyệt Lan khiến nàng đứng tim! Xong rồi, Vương lập tức cắm con dao ngập xuống tấm thảm lót sàn ‘Phập!’ một tiếng: vào ngay giữa ngón cái với ngón trở của bàn chân bên phải Nguyệt Lan!!!!!!!!
Chiêu cắm dao vào giữa khe ngón chân này nhanh, chuẩn và đáng sợ khủng khiếp, có tác dụng áp chế tâm lý vô cùng!!! Bốn nàng ngưng bặt, thôi nức nở, thôi khóc thút thít, nín thở câm lặng trong cơn sợ hãi !!!
Đạt được mục tiêu hù dọa rồi, Vương khoan khoái ngồi xuống chiếc ghế lưng dựa sát tường, bỏ lại Nguyệt Lan đứng giữa phòng run rẩy như thể nàng đang lên cơn co giật… Nàng sợ quá rồi, không còn dám thở mạnh nữa………!
Vương cười đểu cáng trước vẻ tội nghiệp đáng thương của cô bé, nhếch mép ra lệnh:
“Ngoan vậy là tốt! Ngoan thì tụi anh không nỡ làm đau đâu, hè hè……… Váy rách rồi, không đẹp, cởi ra luôn đi cục cưng!”
….Sau thoáng chần chờ, lệ rơi lã chã, Nguyệt Lan hiểu rằng đêm nay nàng không còn đường thoát…. Cô gái nhỏ yếu ớt mong manh tin rằng cố gắng nghe lời chúng chính là cách tốt nhất cho nàng…….. Nàng hơi nức nở, mếu máo, nhìn lại ba nàng kia một ánh nhìn như cầu cứu…., nhưng tất nhiên hoàn toàn vô dụng! Nàng lặng lẽ kéo dây kéo sau thắt lưng, tuột chiếc váy rơi xuống đât……….
Quần lót bằng lụa trắng tinh khiến cả bốn tên cứng lên hứng khởi!!! Không gian vẫn yên ắng để tránh kinh động bên ngoài, bốn nàng vẫn bị dán băng kín miệng, nhưng cuộc hiếp dâm tập thể này không vì thế mà bớt hứng thú với bọn chúng chút nào!!! Thằng Minh, Phú và Khiêm đã cởi sạch hết áo vest comple đóng thùng ra từ bao giờ, trần truồng như nhộng, quây quần bên ba cô gái bị trói mà bóp vú, móc lồn, hôn má, vuốt đùi, liếm cổ... đủ trò khả ố. Chúng vẫn chờ đại ca vờn con mèo nhỏ kia tiếp tục, chúng chưa vội lột truồng hết các cô ra mà địt, như thế thì “vô lễ”!!!………. Còn tên đại ca Vương thì kéo dây kéo quần xuống, thô lỗ lôi con cu to dài của hắn ra ngoài! Vừa ngồi thoải mái trên ghế, châm thêm điếu Marlboro nữa…, Vương vẫy tay ngoắc Nguyệt Lan đến bên cạnh : “Lại đây, quỳ xuống bú cho anh!!!”
……….
……………
…………………….
Nguyệt Lan hiện giờ đang phủ phục ngoan ngoãn, quỳ giữa hai chân của Vương. Nàng cố gắng nút con cặc hôi hám kia sâu vào trong cổ họng, nước mắt lăn dài rơi lã chã xuống thảm sàn nhà….. Vương khoan khoán hưởng thụ đôi môi mềm, cái lưỡi ẩm ướt, vòm miệng ấm nóng của nàng……, tưởng như trên đời không còn gì sướng hơn (mà đúng là như vậy!!!!). Hắn rít hơi thuốc dài, phà khói vào mặt cô bé, rồi khảy khảy điếu thuốc cho vài mẩu tàn lửa đỏ rơi vào trong cổ áo nàng! Tàn thuốc còn hơi nóng rơi lên đôi bầu vú nhỏ làm nàng rát bỏng, vẫy vùng đau đớn, nhưng Vương đã ấn mũi dao vào bên gò má khiến nàng đóng băng toàn thân, ngoan ngoãn yên lặng, cắn răng chịu đau mà tiếp tục nhục nhã bú cu………!!!!!
Vương với tay xuống, phút chuốc đã cởi sạch hết hàng nút áo của chiếc sơ mi hồng mỏng manh, ‘Phạch’ một tiếng đã banh rộng hai vạt áo ra để lộ hai quả đào xinh xắn nằm dưới cái áo ngực đen tuyền che phủ. Hai tay hắn ôm trọn lấy đôi trái đào trắng ngọc ngà mà dày vò, bóp nắn, vuốt ve. Thật là mềm và êm quá mức!!!!! Hắn chưa thèm cởi tung chiếc áo ngực ra, vẫn để nguyên cái bra đó mà tra tấn đôi nhũ hoa bằng lực bóp mạnh mẽ cuồng bạo, thỉnh thoảng còn nhéo mạnh lên làn da trắng mịn căng tròn ấy nữa!!! Nguyệt Lan đau quá bật khóc, nhưng không dám nhả con cu ra khỏi họng mình. Từ lúc được tháo băng keo, nàng chỉ dám dùng miệng mình để bú cho Vương, chứ tuyệt nhiên không hề dám ho he lên tiếng…
……………
Được kích thích đến tột độ, con cu của Vương ướt nhẹp, nước chảy xuống đẫm cả phần cổ và vú Nguyệt Lan. Cô bé tội nghiệo chỉ biết nhắm mắt chịu đựng khi cảm nhận dòng dung dịch nóng ấm nhơ nhớp ấy chảy dần xuống đôi bầu vú, thấm ướt làn áo ngực, gây cảm giác rin rít khó chịu trên hai đầu núm vú…. Hai cái núm hồng hào nhỏ xíu ấy giờ đây cũng đã bị Vương kéo ra khỏi chiếc bra, cầm bằng hai ngón tay mà vặn xoắn, day nghiến…..khiến nàng nức nở rơi lệ vì ô nhục!!! Nhưng Vương cũng không còn muốn chơi trò mèo vờn chuột lâu hơn nữa rồi, phải mau mau địt nàng thôi, để ba thằng đàn em còn tham gia nữa chứ!!!!!
Hắn đột ngột giật mạnh, xé toạc chiếc áo ngực ra khỏi người cô gái. Chiếc bra đen đứt tung, đôi dây vai còn vướng lại hời hợt trên người cô gái đang hốt hoảng đến cùng cực, áo chưa kịp rơi xuống thì Vương đã véo lấy một bên núm vú của nàng mà xách mạnh lên!!! Nguyệt Lan đau muốn khóc ré lên, nhưng con dao sắc lạnh kề nơi cổ họng khiến nàng chỉ còn biết kinh hãi, mím chặt môi mà rơi lệ….. Vương đặt nàng ngồi lên lòng hắn, xoay mặt ra phía ngoài, rồi vừa vò nghiến đôi gò ngọc bảo như thể muốn bóp nát nó ra…., vừa gọi bọn đệ:
“Tụi bây lôi thêm hai con nữa lại đây chơi cho vui nè, khà khà!!! Nhưng chừa cái con mắt lườm lườm liếc liếc kia lại! Lát tao xử nó sau!!! “
...........
Mười lăm phút sau, khung cảnh trong văn phòng lúc này bỗng chốc đã trở thành một cảnh tượng quần dâm kinh hoàng: Vương nằm dài dưới đất, cu cắm vào trong lồn Nguyệt Lan. Mồm hắn thì đang nhai nhai nút nghiến núm vú bé nhỏ của Ngọc Lan rất ngon lành! Sau mông Ngọc Lan là thằng Minh, nàng phải chúi người lom khom xuống để cả vú và lồn “phục vụ” được cả hai tên hai đầu!!!! Tay trái của Vương thì cũng không rảnh rang, đang móc sâu hoắm đầu ngón tay vào tuốt trong âm đạo của Phương Lan! Còn mồm Phương Lan thì bị cu của thằng Khiêm cắm sâu ngập. Kế bên Khiêm, thằng Phú lại đang đứng sau lưng Nguyệt Lan (vốn dĩ nàng đang phải nhún trên bụng của Vương rồi), Phú vòng tay ra trước ngực nàng, vừa nắm đôi quả đào xách lên xách xuống bắt nàng nhún cho Vương sướng, vừa bóp nát chúng đến biến dạng, tím bầm!!!!!!
… nơi góc phòng, Thuỳ Lan vẫn bị trói gô, dán miệng, kinh hoàng nhìn cảnh quần dâm ghê tởm, rơi lệ tức tưởi trước nỗi ô nhục đau đớn của ba cô bạn mình….. Và nàng cũng biết, số phận mình lát sau rồi sẽ còn tệ hơn rất nhiều……….
Những con dao bấm vẫn thường trực trên tay bốn gã cướp, kề vào cổ họng, vào bụng, vào má của các cô gái, khiến ba nàng không dám khóc lên một tiếng nhỏ nào chứ đừng nói đến rên la kêu cứu!!! Không gian câm bặt, chỉ nghe tiếng thở mạnh, tiếng dồn dập, tiếng xòng xọc, tiếng bành bạch, tiếng ư ử, ú ớ, đôi lúc xen vào một tiếng òng ọc ùa ra khi một cô nàng nào đó bị con cu nong vào cổ họng quá sâu!!!!! Sự trấn áp tinh thần quá thành công khiến các nàng sợ hãi đến mức hoàn toàn biến thành lũ cừu con, thành những con nô lệ tình dục ngoan ngoãn đến đáng thương, bảo gì nghe nấy, không dám động một ngón tay!!!! Ba nàng hoàn toàn nhẫn nhục chịu đựng với chỉ một mong ước duy nhất: nghe lời để chúng nhẹ tay, bớt đau; nghe lời để chúng chơi cho nhanh sướng, cho mau xong, rồi mọi chuyện sẽ kết thúc thật nhanh, sẽ được chúng tha cho ……………
….. Nhưng lũ thú vật này khi đã khống chế tinh thần được rồi thì đâu dễ bỏ qua cái thú vui hành hạ kia chứ!!!? Chúng càng chơi càng hăng, càng địt càng hứng, khiến các nàng mệt nhoài rệu rã suốt gần một tiếng rồi mà còn chưa tha!!!! Đổi hàng chục tư thế, xoay tua đến bốn năm lần, thay phiên nhau cắm cu vào cả chín cái lỗ nát bươm rồi….mà vẫn còn chưa muốn ngừng lại!!!
Sáu quả đào tiên trắng tròn căng mọng giờ đây đã đỏ bầm, nhàu nát đến mức chảy xệ xuống thảm thương. Nhưng chúng vẫn tiếp tục bóp.
Sáu đầu núm vú bé bỏng hồng tươi giờ đã dập nát, rỉ máu, bị ngắt véo bị cắn nghiến đến sưng mọng lên, hoặc là nổi cộm dày lên bằng gấp đôi lúc còn chưa bị hiếp. Vậy mà chúng vẫn nút tiếp, nhai tiếp không ngừng……..
Sáu bờ mông căng tròn săn chắc thì hằn in hàng trăm dấu bàn tay, ngón tay tát vào.
Sáu cái lỗ lồn cùng hậu môn thì sưng lên, nhoè nhoẹt đầy tinh dịch.
Ba cái khe thần tiên kín đáo của người con gái…. ngoài việc bị cu, bị ngón tay, ngón chân (!!!!!) đâm vào, đôi khi còn phải hứng chịu cả những lưỡi dao sắc lạnh kinh hoàng len lỏi nhè nhẹ vào trong…! Chúng không định đâm rách lồn ba nàng làm chi, chỉ là vì dao quá rảnh rang (không còn cần thiết phải khống chế hăm dọa ba con cừu ngoan nhẫn nhục này nữa rồi!) nên chúng nghĩ ra vài trò chơi với dao cho thêm phần kích thích mà thôi…………..!!!
……… Cứ thế cứ thế, cuộc hiếp dâm tập thể tiếp tục diễn ra trong câm lặng đáng sợ, nước mắt lã chã rơi, tinh dịch bắn khắp nơi, ba đoá hoa Lan tả tơi dần lả đi vì kiệt sức trước bốn con trâu khát lồn…… Đồng hồ dần quay đến con số mười hai giờ khuya……..
…….
Búng một phát đánh ‘Tách’ khủng khiếp vào đầu núm vú Phương Lan, Vương khoan khoái quyết định kết thúc ‘hiệp 1’ cuộc hành lạc kinh hoàng của bọn chúng. Hắn rút cu ra khỏi lồn cô gái nghe ‘Xoạch’ một cách bạo lực chẳng khác gì khi đút vào, rồi vươn vai đứng lên. Vương duỗi chân đạp vào mặt, vào vú, vào giữa háng ba nàng như súc vật, lùa đẩy các nàng lê lết về phía góc tường, rồi bảo bọn đàn em trói dính lại một chùm và dán kín miệng như cũ. Để mặc cho ba cô gái thảm thương trần truồng và tơi tả bị trói trong vũng tinh dịch nhầy nhụa, Vương hướng ánh mắt ác hiểm sang phía Thuỳ Lan đang ngồi ru rú ở góc phòng tít phía bên kia gian phòng………
Khi nhận ra cuộc vui của lũ thú vật gần tàn, Thuỳ Lan hiểu ngay đã sắp đến lúc thân thể nàng sẽ bị mang ra đó thế chỗ….. Một mình nàng, sắp sửa sẽ phải hứng hết cả bốn con cặc hung bạo kia! Nàng cứ lê lết, bò trườn, lùi dần lùi dần về góc xa căn phòng, trông tội nghiệp đến thảm thương…..; dù ai cũng biết động tác đó nào có ích gì nữa đâu!!?.....
Vương và bọn đệ cần chút thì giờ nghỉ ngơi lại sức sau hai giờ đồng hồ cuồng dâm, khi mà thằng nào cũng đã xuất tinh ít nhất ba lần. Nhưng trong lúc nghỉ ngơi thư giãn ấy, thì đâu còn trò nào để giải khuây tốt hơn là trừng trị cái ánh mắt bén ngót căm thù của đoá hoa Lan cuối cùng kia chứ!??? Nhất là lại càng vui hơn khi ánh mắt ấy thuộc về một cơ thể ngon ngọt nhất trong cả bốn nàng Lan: thân thể Thuỳ Lan nhỏ nhắn, vừa tầm, mà đôi vú to săn chắc đến bất ngờ. Cặp chân thon dài trắng muốt, mái tóc đen mượt che phủ trên cái ót thanh tú như bình bạch ngọc….!!!! Nàng là đoá hoa Lan đẹp nhất, và cũng cứng cỏi kiên cường nhất trong bốn cô. Thế nên, Vương quyết định vờn cô nàng cho ra bã, cho ‘mềm’ trước đã, rồi mới địt!!!!!
………..
Chỉ phút chốc, Thuỳ Lan đã bị lột truồng, thân thể ngọc ngà của nàng phải đứng tồng ngồng giữa phòng, ưỡn lưng ra phơi cặp vú no căng kiều diễm, vì nàng đang bị thằng Khiêm nắm tóc kéo thẳng lên cao!!!!! Thuỳ Lan đau đớn và tủi nhục ê chề, nàng hướng ánh mắt căm phẫn nhìn về phía Vương, Phú và Minh đang ngồi chễm chệ trên ba chiếc ghế dựa sát tường, như ba tên ‘khán giả’ ngồi chờ xem sex show!!!
Thuỳ Lan vẫn bị dán miệng, nhưng tay chân đã tự do, nàng thử giãy ra khỏi tay Khiêm, giơ tay mình kéo mái tóc huyền ra khỏi sự cầm nắm bạo lực của hắn! Thế mà, đang còn giãy giụa chưa xong thì Vương đã bước ra khỏi ‘ghế khán giả’ tự lúc nào không biết, tiến đến sát bên Thuỳ Lan giáng một bạt tai khủng khiếp lên bầu vú tròn trĩnh căng mọng bên trái.
“CHÁTTTTTT!!!!!!!! “
Thuỳ Lan chưa kịp kêu ‘Á’ lên đau đớn thì Vương đã xuyên lưỡi dao bấm vào giữa miếng băng keo dán miệng, cắt rách nó, rồi luồn lưỡi thép sâu luôn gần năm sáu phân vào trong mồm nàng!!!!!! Động tác chính xác, đường dao chuẩn đích, sát khí hầm hầm…., Vương đã áp chế được nàng ngay…!
Thuỳ lan vẫn quắc mắt lên căm thù, nhìn Vương như muốn giết; nhưng cơ thể run lẩy bẩy cùng con dao còn gắm trên miệng cũng đang run run giật giật cho Vương thấy là nàng sẽ thôi không dám chống trả thêm một lần nào nữa….
Vương một tay đè con dao sâu thêm hai phân vào trong họng cô gái, tay kia rà xuống vú, xuống bụng, mò chầm chậm xuống mu…., luồn trong chùm lông đen rậm đê mê vuốt ve từng sợi một…. Rồi, hắn bất thần giật ra một sợi nghe tiếng ‘Sực! ‘ thật rõ!!!
Thuỳ lan giật bắn cả người, rúm ró hai chân lại, nhưng không thể nào kêu thét lên cho thoã cơn đau dưới háng mình, vì cạnh dao bén lạnh đang ấn ngay trên cuống lưỡi của nàng sẵn rồi…!!!!
Vương lại giật ra một lần nữa, lần này là luôn nguyên một chùm!!!!!!
Thuỳ Lan choáng váng mặt mày, hoa mắt vì đau, gần như đổ gục xuống tại chỗ!!!! Đau khủng khiếp, rát bỏng da!!!!!! Tưởng như mu lồn của nàng bị xé rách ra rồi vậy!!!!!!!
Vương cười nhẹ cái nhếch mép đểu cáng, vứt chùm lông mu vào mặt nàng, rồi ngoắc thằng Khiêm buông nàng ra, cùng hắn về lại ghế ngồi. Giữa phòng chỉ còn lại một mình đoá hoa Lan run rẩy, lẻ loi, trơ trọi, trần truồng…….
Coi như vậy là đã dằn mặt sơ sơ cái tội nhìn đểu, cái ánh mắt bén lửa kia rồi! Thế nhưng sự mạnh mẽ cứng cỏi hơn hẳn của Thùy Lan khiến Vương có phần bực tức, hắn quyết định hành hạ nàng mạnh tay hơn, hiểm ác hơn hẳn ba cố bé ngoan ngoãn kia! Châm thêm một điếu Marlboro, Vương hất hàm ra lệnh:
“Biết điều rồi chưa!? Còn dám chống nữa là em không còn lại 1 cọng lông lồn nào nữa đâu đó nghe!!!? Ha ha…….. Quỳ xuống! Bò lại đây bú cu coi!!!!!!?”
…..Thùy Lan cắn môi quỳ mọp rồi bò bằng tứ chi đến trước chiếc ghế của Vương.
Hắn tháo băng keo, rút dao khỏi miệng nàng rồi kê lên ngay sau ót, trong lúc đó nàng chầm chậm nhắm nghiền mắt lại, nắm đấm ghì chặt đến nổi gân xanh…., từ tốn há miệng ngậm lấy con cu ướt đẫm tanh hôi kia vào trong…….
Khoang miệng ấm nóng, cái lưỡi ẩm ướt, Bờ môi mềm mọng …. Vương sung sướng tột đỉnh, vừa khoan khoái rít thuốc, vừa giơ chân ra dùng mấy ngón chân mò lấy núm vú của cô gái rồi kẹp mạnh! Thùy Lan đau nhưng nín chặt hơi thở mà chịu đựng, không hé môi, không phản ứng. Nàng chỉ câm lặng mà bú….
Vương gác chân lên lưng nàng, gạt gạt một vài mẩu tàn thuốc lên tấm lưng thon trắng mịn đó, rồi quay sang bảo đám đệ đang thèm nhỏ dãi bên cạnh mình:
“Bây ra đằng sau chăm sóc mấy cái lỗ cho em nó đi chớ, đợi gì nữa!? Ha ha ha….”
….. Chỉ chờ có thế, ba đứa như đã lên kế hoạch từ trước, chia nhau “nhiệm vụ” mà vào vị trí rất nhanh gọn:
Thằng Minh vạch ngay hai mép lồn ra mà liếm soàn soạt, khiến cô gái run bắn lên vì sự kích thích cuồng bạo của cái lưỡi thô bỉ!
Thằng Khiêm chen chúc với Minh, thi nhau mà xoi ngón tay vào trong lỗ lồn, vào hậu môn cô gái. Ve vuốt chùm lông lồn và mặt trong hai bắp đùi non mơn mởn, chúng khiến cho Thùy Lan vừa đau, vừa thốn, vừa rát, vừa…...mau chóng chảy nước ra lai láng òng ọc ướt đẫm cả hai đùi!!!!!
Thằng Phú thì “riêng một góc trời”, chui xuống dưới đất, ngay dưới ngực Thùy Lan, nơi hai bầu vú mọng đang thả lỏng đu đưa tự do. Nó bấu lấy, bóp mạnh, lúc lắc, táng cho vài chục bợp tai, rồi nhai trọn nhét trọn hết cả vào trong mồm há rộng! Thùy Lan lạnh hết da gà vì sự kích thích tàn bạo cả trên ngực lẫn phía dưới hai cái lỗ kín ……..!
….Quậy phá chừng mười lăm phút chán chê, chúng bắt đầu địt nàng.
Vương và Khiêm ngồi trên hai cái ghế dựa, ở hai đầu, sao cho con cặc của Vương cắm ngập vào lồn Thùy Lan, còn cặc thằng Khiêm thì tọng hết vào miệng cô gái! Vương tát một tiếng “Chát!” vào mông để thúc nhịp Thùy Lan: trong tư thế quỳ mọp chống tay, nàng phải chồm lên trước, rồi thụt lùi về sau, để cho 2 con cu khốn nạn cứ thay phiên mà ra vào ở cả hai đầu cơ thể nàng!!! Cứ chồm lên, rồi thụt về, nàng đau khổ và nhục nhã tột cùng khi phải ráng sức mà vận động để cho mình bị địt hai lỗ hai đầu……; và nàng phải giữ nhịp tới lui đó nhanh kinh khủng!!! Chỉ cần chậm nhịp lại một chút vì hụt hơi mệt mỏi hay là vì ngộp thở, thì Vương sẽ lại tát nháng lửa lên mông nàng, thò chân ngắt nghiến lấy núm vú nàng muốn đứt rời ra khỏi bầu vú!!!!!
Thùy Lan đang phải dùng hết sức bình sinh để mà địt… chính mình…..!!!!!!! Trong khi đó, ngay phía dưới cơ thể nàng, Phú và Minh chui vào, nằm dài ra, tận dụng cái nhịp tới lui kia để cho cặp vú nõn nà thơm mịn cạ lên cạ xuống ngay trên mặt bọn chúng! Nàng nhấp bao nhiêu ngàn nhịp, là đôi bầu vú và hai núm vú phải đi ngang qua mũi miệng của hai thằng bấy nhiêu ngàn lần!!!!! Đến lúc giở trò khốn nạn bỉ ổi, Phú và Minh hè nhau cắn chặt đôi núm ấy vào hai hàm răng, hút sâu vô trong miệng chùn chụt không nhả!!! Hai núm bị kẹp cố định rồi mà cơ thể thì vẫn cứ phải tới lui hùng hục vì bị Vương tát cho, nên hệ quả tất nhiên là “Người đi còn vú...ở lại”!!! Thùy Lan đau đến rụng rời khi nàng phải nhấp đẩy toàn thân tới lui tới lui, còn đôi gò ngọc bảo thì cứ bị níu giữ chặt một chỗ, chẳng khác nào lấy hai chiếc kẹp kẹp lên đôi núm rồi giật lên giật xuống mỗi lần hai mươi phân vậy!!!! Nàng đau đến buốt óc, bầu vú căng lên xong rồi lại nhũn nhão ra, hai núm rỉ máu và nhàu nát trong giữa hai hàm răng, bầu vú cùng núm vú dường như muốn đứt rời khỏi thân xác đến nơi!!!!!!! Vậy nhưng nàng vẫn phải tiếp tục nhấp đẩy nữa, tới lui nữa, không được dừng một phút nào……….! Cái cảm giác đôi bảo ngọc yêu kiều của mình bị…. chính mình đẩy, kéo đi lên đi xuống xuống mỗi lần cả gang tay quả thật đau đến mức Thuỳ Lan gần như sắp ngất lịm đi…………
……….
Chừng ba mươi phút được đôi môi xinh nhỏ nhắn kia dập liên hồi, Khiêm chịu hết nổi bắn tinh xối xả ngập mồm Thùy Lan, trong khi tên đại ca Vương vẫn đang lim dim hưởng thụ chưa có vẻ gì là đủ! Phú và Minh cắn nhai vò nghiến đôi vú đến chán chê, vừa định bò lên thế chỗ thằng Khiêm, thì Thùy Lan cũng chịu hết nổi, kiệt sức, ngất xỉu!!! Nàng đổ rạp xuống, gương mặt tinh khôi trắng ngần cắm xuống sàn nhà, trong khi cái lồn nhoèn nhoẹt nước thì vẫn đang còn bị con cu của Vương ghim sâu vào tuốt bên trong………..
Vương chưa hài lòng, chưa đủ sướng! Hắn còn muốn hành Thùy Lan thêm cho nàng chừa tội hung dữ phản kháng, chừa hẳn cái đôi mắt sắc bén kia!!! Hắn rút cặc ra, xách đôi chân của cô gái rũ rượi giơ lên cao, rồi lệnh cho Khiêm nắm hai tay cô bé. Thân xác mê man của Thùy Lan bị nắm lấy tứ chi kéo căng ra rồi đưa lên không trung lơ lửng. Vương nắm chỉ một chân, giao cho Minh nắm chân kia, hai người banh rộng đến mức cái lồn mở lớn toác ra, lực kéo căng bạo lực đến mức hai mép thịt đỏ hồng tách nhau ra xa hẳn!!!
Rồi, Vương ra lệnh cho Phú địt vào cái lỗ tội nghiệp ấy!!!
Phú chơi gần hai mươi phút thì bắn tinh.
Vương bảo Khiêm thế vào. Khiêm “làm” thêm gần mười lăm phút nữa.
Tiếp đến là Minh, nó địt điên dại suốt hơn….nửa tiếng, dù cho Thùy Lan bất tỉnh mê man mà nó vẫn thấy sướng vô cùng, cơ thể nàng quá đẹp đẽ quá thơm ngon mịn màng nên dù cho có bất tỉnh vô hồn thì vẫn cực kỳ hấp dẫn, đê mê ma mị!!!!!!!
Xong, sau khi đã tọng đầy tinh khí ngập tràn vào người cô bé, cũng tức là đã quần nát cái lỗ thiên thần ấy liên tục không nghỉ suốt một tiếng rưỡi đồng hồ, chúng buông nàng rơi bịch xuống đất! Nàng nằm dặt dẹo, thân xác rách rưới bầm dập và ướt đầm đìa, vú lồn hậu môn và mồm miệng nhơ nhớp đầy tinh dịch. Nàng vẫn mê man, dường như hơi có chút thần trí chút ý thức để cảm nhận được nỗi đau trên người mình, nhưng mà vì quá kiệt sức nên không bò dậy nổi nữa… Nàng chỉ nằm bất động, trần truồng, tàn tạ, thở thoi thóp, chốc chốc lại co giật nhẹ lên như bị sốc do cơn đau…….…….Vẻ tơi tả thảm thương như chết rồi của cô bạn thân khiến cho Phương Lan, Ngọc Lan và Nguyệt Lan ngồi trong góc nhìn thấy mà đau đớn đến thất thần…
……………
Vương ngồi xuống ghế nghỉ ngơi, thoải mái rít từng hơi thuốc rồi gạt tàn thuốc liên tục xuống lưng Thuỳ Lan.
Ba tên kia cũng đã thấm mệt, nằm dài ra sàn mà….thở. Thằng Khiêm lưu luyến như tiếc là vẫn còn chưa chơi đủ, nó vừa nằm vừa với tay nắm lấy chân Phương Lan lôi nàng xềnh xệch ra khỏi góc phòng (tất nhiên là cả Ngọc Lan, Nguyệt Lan cũng phải lết theo). Rồi Phương vừa nghỉ ngơi thư giãn, vừa đưa ngón trỏ vào háng Phương Lan móc ngoáy, vuốt ve, cấu véo nhè nhẹ. Giống như là một….biện pháp thư giãn thả lỏng gân cốt vậy!!! Nó cũng không quên bứt đi vài sợi lông lồn, hoặc ngắt mạnh lên mép thịt, để răn đe nếu như cô gái có ý khép háng lại tránh né! Phương Lan chỉ còn biết nhục nhã ê chề banh háng ra cho hắn muốn làm chi thì làm, dù sao thì nàng cũng có còn lại gì để mà giữ gìn nữa đâu…….!!? Chỉ mong sao hắn đừng làm nàng bị đau nữa là được….
Phú thì nằm ngay lên đôi bầu ngực bầm đỏ bầm tím thảm thương của Ngọc Lan, lim dim ngủ. Còn thằng Minh nằm gác chân lên mặt Nguyệt Lan, thỉnh thoảng lại thò xuống ngực nàng, lấy hai đầu ngón chân mân mê, chà xát, cấu véo lên đầu núm vú vẫn đang còn sưng đau….. Các nàng đều câm nín lặng lẽ khóc, mím chặt môi mà chịu nhục, chẳng ai dám kháng cự một mảy may….
…. Phút chốc mà đã gần hai giờ sáng. Liếc nhìn đồng hồ, Vương biết đã đến lúc rút quân. Tuy háo sắc cuồng dâm, nhưng hắn vẫn luôn luôn giữ cho mình một cái đầu tỉnh táo và lạnh lùng chính xác. Điều đó chính là cốt lõi để làm nên thành công của cả băng cướp mà!!! Vương ngồi dậy mặc quần áo, kiểm tra lại số nữ trang, trong lúc ba tên đệ cũng chia nhau xem xét lại hệ thống an ninh và xoá sạch mọi dấu vết. Đúng hai rưỡi sáng, chúng đã xuống lầu dưới chuẩn bị đào thoát. Nhưng chỉ có ba tên tụ tập bên tủ kính nữ trang rỗng không mà chờ đợi, Vương bảo chúng chờ hắn ở lại tầng trên thêm mười lăm phút để “xử lý” bốn đoá Lan trần truồng còn đang nằm đó.
Phú, Minh và Khiêm sốt ruột không biết đại ca tính làm gì cho đảm bảo rằng các cô gái không khai lại diện mạo cả bọn cho công an!!? Không lẽ….giết hết bốn nàng? Đại ca đó giờ không tuỳ tiện giết người…… Chúng chỉ thắc mắc, nhưng cực kỳ an tâm, vì chưa một lần nào đại ca Vương thu xếp xong mà còn để lại hiện trường dù chỉ là một mẩu nhỏ manh mối cả…..
… Vương còn lại một mình trên lầu cùng bốn nàng Lan rã rời mệt mỏi.
Giờ, chính là lúc bịt miệng nhân chứng.
Giờ chính là lúc hắn dùng đến năng lực riêng của bản thân để chu toàn cho một vụ cướp của hiếp dâm hoàn hảo! Cũng y như những lần trước hắn đã làm….
Vương bóp cổ Nguyệt Lan, nâng cao gương mặt nàng lên cho đối diện mặt hắn, khe khẽ rít lên sắc bén: “Nhìn vào mắt anh này!!!!! “
Cô gái lờ đờ mở mắt ra, nhìn sâu vào đôi mắt tên tướng cướp. Nhìn trân trân, tập trung không hề chớp mắt.
Vương định thần, gom hết suy nghĩ lại thật sáng suốt, nhìn lại vào mắt nàng ta….
Cứ như hai bức tượng đang nhìn nhau chết cứng. Suốt gần ba mươi giây….
Nguyệt Lan bỗng đờ đẫn như mất hồn. Đôi mắt lạc thần, nhìn ra vu vơ giữa không trung…. Vương buông tay, nàng đổ oạch trở lại xuống sàn phòng…..
Xong. Một em!..
…..
Vương làm y như thế với bốn cô gái còn lại.
Riêng với Thuỳ Lan, hắn nhếch mép cười ác hiểm, làm cái ‘chuyện đó’ lâu hơn hẳn.
…. Cuối cùng, mọi thứ cũng hoàn hảo!!!
Vương lại khoá trái cánh cửa, bỏ đi xuống lầu cùng bọn đệ, mặc cho bốn đoá Lan xinh xắn yêu kiều nằm lại vất vưởng, trần truồng giữa gian phòng ấy………..
……………
Sáng hôm sau, vụ cướp được phát hiện ra và công an dĩ nhiên là chẳng có chút manh mối nào để mà tra án!!! Chỉ có thể điều tra bằng một cách duy nhất còn lại, đó là dựa vào việc hỏi cung bốn nạn nhân trần như nhộng, đầy vết tích mà họ tìm thấy tại hiện trường. Vậy mà, ngoài khóc lóc đau khổ ê chề ra, lời khai của bốn nàng làm toàn bộ sở công an đều phát điên đầu, cứ tưởng như họ bị hiếp dâm quá lâu quá tàn bạo nên phát khùng lên hết cả rồi vậy!!!!!!!
...Phương Lan thì khai lại được toàn bôn quá trình vụ cướp, nhưng từ đầu đến cuối thì lũ cướp bịt kín mặt mũi tay chân nên không nhận diện được. Nàng cũng…..không biết là có bao nhiêu tên!!!
Ngọc Lan cũng khai tựa như thế, nhưng lại bảo lũ cướp là người nước ngoài, da đen, nói toàn là xí xố thứ ngôn ngữ gì họ không hiểu!!!?
Nguyệt Lan lại bảo băng cướp rất là đông, đến gần hai mươi thằng. Nàng khóc lóc thảm thương đầy tủi nhục kể lại cái cảnh khi thân xác mình bị hai mươi con cặc tra tấn liên miên mấy tiếng đồng hồ, thậm chí còn nhớ như in cái cảm giác khủng khiếp khi hai thằng cùng lúc đút cu vào lồn, bốn thằng vào miệng, hai thằng móc lỗ hậu môn, còn hơn một chục thằng khác hè nhau mà bu quanh, cắn nát bầu vú, núm vú nàng đến mức bấy nhầy máu thịt ….. (!!!????), trong khi đó, rõ ràng là đôi quả đào của Nguyệt Lan tuy có bầm tím rỉ máu và nhàu nát, nhưng… vẫn còn nguyên kia mà!!!!!???
…. Tởm lợm nhất chính là ký ức của Thuỳ Lan, quả tình phải dùng từ ‘tởm lợm’ để diễn tả, vì chính nàng cùng vừa nhớ lại vừa phát ói mửa ra!!!!! Nàng vừa khóc la, kinh hoàng, vừa cung khai: thằng cướp ấy là quỷ sống, tay chân và nhất là….con cu duỗi được, nó duỗi cu dài ra như rắn đến hơn chục mét, chui vào lồn nàng, sâu đến tận tử cung, nong lên tới trên dạ dày (!!!!) rồi ngọ nguậy khắp nơi trong đó! Xong, khi xuất tinh thì bắn ra toàn là……dòi bò lúc nhúc!!!!!!!! Nó bắn cả ngàn con dòi vào lồn, vào hậu môn, vào miệng, bắt nàng nuốt xuống, bắt nàng nằm im để cho dòi bò cắn cặp vú căng mọng của mình……!!!!!! Nàng tởm quá ói ra mấy chập đến khi ngất xỉu, để lại đám công an từ sếp tới lính đực mặt ra không thể nào hiểu nổi các nàng đang cung khai cái chuyện quái gì nữa……..!!!
….. Hoàn toàn không thể truy được một đầu mối nào từ bốn nàng. Vụ án đành bỏ dở. Bốn đoá hoa Lan tội nghiệp được đưa vào bệnh viện điều trị…. Băng của Vương lúc này thì đã hoàn toàn lặn mất…………
CHƯƠNG 2: PHƯỢNG HOÀNG RƠI LỆ, BẠO LONG SÁT NHÂN
______
Đêm khuya gà gáy, giữa đồng không mông quạnh hết sức tịch liêu lại lảng vảng bốn bóng người. Vào lúc hai ba giờ khuya thế này mà lởn vởn nơi bãi lau sậy hoang vùng ngoại ô heo hút, nếu không phải là phường tội phạm thì chỉ có thể là… ma!!! Và đúng, bốn gã đàn ông giữa bãi sậy kia chính là tội phạm rồi! Mà chẳng ai xa lạ, chính là Hồ Thiên Vương, vương tử đạo tặc, cùng ba thằng đệ của hắn!
Một tuần sau vụ cướp của hiếp người chấn động tại tiệm nữ trang, băng của Vương ẩn thân nơi quận ngoại thành này. Vùng ven vắng lặng, chả ai để ý đến bốn tên khách trọ ăn vận bình thường như chúng. Bốn tên cứ ở nơi đây, bữa nào cũng ăn nhậu chơi gái vui vẻ qua ngày, vừa để giết thì giờ trong giai đoạn ẩn thân này, vừa để….ăn mừng chiến công!!!! Đêm nay, đã là đúng tám ngày sau vụ cướp, chúng lại vừa đi nhậu lai rai trở về.
Vì sao chúng không về lại khách sạn, mà lại rẽ ra đường nhỏ rồi lầm lũi mò tới tận bãi sậy hoang âm u kia!? Lý do rất đơn giản là vì….gái!!!
Để ý kỹ, thì ra, giữa bãi sậy um tùm này có đến năm người. Và đám lau lách cỏ cây chính là tấm màn che chắn hoàn hảo cho chúng, che chắn cho…..một vụ hiếp dâm con gái nhà lành!!! Bốn tên cướp đang vây lấy người thứ năm vào giữa, là một cô gái xinh xắn trắng tinh như ngọc, một cô bé chỉ mới khoảng mười sáu mười bảy đang lạnh lùng đôi mắt đứng bất động giữa bầy sói đói…..
Tứ chi cô đã bị chúng tóm gọn: thằng Minh khoá quặt ngược hai tay về sau lưng, thằng Khiêm nắm lấy cổ chân trái nhấc cao lên quá đầu, cô bé chỉ còn đứng bấp bên trên chân phải. Thằng Phú đã nhét một miếng nùi giẻ vào miệng bé, hai tay nó đang ôm cứng và siết lấy ngang hông. Còn gã đại ca Hồ Thiên Vương thì chỉ đứng đó nhếch mép cười đểu cáng…..
“Soạt!!!! “, Vương bỗng ra tay nhanh còn hơn chớp mắt, đột ngột xé toạc chiến quần lót đen nhỏ bé ra khỏi người nàng!!!! Hắn tốc cái váy trắng mỏng lên, nắm lấy mép quần lót, rồi giật đứt tung ra, ba động tác liên tục chỉ trong tích tắc!!!!! Lực giật quá mạnh hiển nhiên làm chiếc quần con tan nát, mà hơn nữa còn làm rát bỏng, đỏ hằn vết lên làn da trắng mịn ngọc ngà của nàng….!!! Cô bé thét “Á!!!!!! “ lên không ra tiếng trong cổ họng khi thấy bản thân bị lột truồng ra quá bạo lực và đột ngột……….!!!!!
……
Lúc này giữa trảng lau sậy tối đen rậm rạp, bốn gã đạo tặc vừa bịt miệng, vừa khoá tay cô gái nhỏ, khiến nàng hoàn toàn bất lực không thể kháng cự, không thể kêu la, mà dẫu cho có kêu được cũng chẳng có ai quanh vùng hiu quạnh này nghe thấy….. Chiếc váy trắng bị tốc lên cao để lộ ra vùng kín đáo của người con gái đã không còn quần lót che đậy…., mảnh áo sơ mi cũng đang bị giật đứt dần, đứt dần từng nút một…., đôi gò đào tiên non tơ mơn mởn từ từ hé lộ ra, e ấp tròn xinh, nhỏ nhắn nằm gọn dưới chiếc bra màu xanh đen tối sẫm ….
Cô bé ấy năm nay mới vừa tròn mười bảy, tên là Lê Đông Phượng Hoàng.
… Chẳng phải nàng rồ dại hay chơi bời gì mà lại lần mò ra chốn hoang vu quạnh quẽ vào giữa đêm khuya gần hai giờ sáng….! Nàng đang làm một việc quan trọng, cực kỳ hệ trọng, dưới sự giám sát an toàn của cả ba và mẹ mình. Nhưng chỉ phút chốc có biến cố xảy ra, hai người phải đối phó với kẻ thù….nên không thể tiếp tục ở bên cạnh bảo vệ cho nàng. Vậy nhưng, cái công việc dở dang trọng yếu kia…một khi đã bắt đầu thì không thể ngừng ngang được, nếu bỏ dỡ xem như mất đi cơ hội ngàn năm!!!...... Thế nên, cô bé Lê Đông Phượng Hoàng phải tiếp tục ở lại nơi đồng cỏ lau vắng tanh này mà thực hiện cho xong…, nào ngờ gần đến phút thành công thì lại gặp phải bọn sói hoang háu dâm này tình cờ đi đến…..!!!!!
Nàng quả thật quá đen đủi rồi….!!!
……
…. Lúc này đây, chiếc sơ mi mỏng manh đã bị xé rách, kéo trật xuống khỏi vai. Thằng Phú tham lam đói khát không kềm chế được, nhìn thấy chỉ còn có cái bra xanh đen đang che đậy hờ hững trước hai bầu sữa non nớt…. ; nó liền xọc ngay hai ngón tay vào trong, nhíu lấy đầu núm bé bỏng còn chưa nhú hết mà nhéo, mà vặn xoắn ngay lấy!!!! Cơn nứng cuồng dâm khiến Phú ra tay hết sức bạo lực, nó bóp nghiến đến dài ra, bẹp dúm chiếc núm non tơ giữa hai ngón tay mình!!!!
…….
…. Phượng Hoàng ứa nước mắt vừa đau vừa nhục, nhưng nàng không thể mất tập trung……
Nàng cố gồng mình lên mà chịu, trong đầu chỉ nghĩ đến luồng hơi thở đang đi sâu vào trong lồng ngực… Luồng khí vừa sâu, vừa chậm, vừa ấm nóng đang chảy tràn khắp thân thể nàng….… Dù đám vô lại tầm thường này làm nàng phân tâm đến mức suýt hỏng việc, nhưng vẫn còn, vẫn còn chưa hư hết!!!! Nàng chỉ cần cố tập trung thêm hai hơi thở nữa thôi là xem như thành đại sự rồi….!!!
…..Một hơi sâu vào rồi, lại từ từ nhả khí ra….. Hai dây áo ngực đã bị trật khỏi bờ vai thon, phần lớp vải che chắn cuối cùng trước đôi vú ngà ngọc trinh trắng đã bị kéo kéo tuột xuống tới tận bụng!!!!! Cặp đôi quà tặng của đất trời lồ lộ ra trước mắt băng cướp thằng Vương: trắng đến mức dường như phát sáng, thơm đến tựa như ướp bằng hương hoa, và dù còn e ấp chưa trưởng thành hết kích thước mà đã vun tròn đầy đặn đến mức dường như toàn hảo………
Một đôi bầu vú non nớt nhưng lại quá hoàn hảo, làn da vú trắng hồng còn mang cả những sợi lông tơ mỏng mảnh nhè nhẹ lưa thưa!!!
…. Khi Phượng Hoàng đã nhả hết luồng khí thở ra khỏi cơ thể, đầu óc nàng tập trung toàn thần cho hơi hô hấp tối quan trọng cuối cùng của mình!!!! Đại sự đêm nay……nhất định phải thành công, gánh nặng trách nhiệm trên vai không cho phép nàng thất bại!!!! Cô bé tĩnh tâm, định thần cho hơi thở sâu tiếp đến, hơi thở quan trọng nhất; nàng mặc kệ vạn vật trong trời đất xung quanh, mặc kệ cả việc hai núm vú bé bỏng hồng xinh đang bị nhai ngấu nghiến giữa hàm răng của hai thằng: Vương núm bên phải, Phú núm bên trái….
……
… Hít vào đến tận từng phế nang, khí căng đầy lồng ngực. Phượng Hoàng như lạc hồn khỏi xác, chẳng màng thân thể, chẳng màng đớn đau, nàng như hòa vào luồng khí ấy, chỉ tập trung vào mỗi mình nó, chầm chậm dẫn khí chạy lên cuống não nơi vùng thuỳ tiểu não sâu kín…. Đôi chân đã bị nhấc bổng lên khỏi mặt đất, háng đã bị banh rộng đến gần tét ra…. : một giọt lệ lăn xuống dài bên gò má hồng e ấp, nàng cắn sâu vào bờ môi mình tủi nhục như vô thức tự dặn mình gắng gượng lên……., thần ý nàng dù vậy vẫn điềm nhiên tĩnh tại đến tuyệt vời, vẫn chẳng hề rời tâm khỏi luồng hô hấp……
……. Dùng ý dẫn khí vào trong tiểu não rồi, xoay vòng, tích tụ, nén lại tại nơi đó, sâu trong vùng điều khiển tiềm thức và thần thức; Phượng Hoàng từ từ cảm nhận nhiệt lượng ấm áp đang tăng dần lên ngay trong phần cuống não ấy, ngay bên trên đốt sống cổ… Thần ý của nàng khấp khởi mừng vui khi nhận ra luồng nhiệt khí đó, môi anh đào dường như hé chút nụ cười, dù cho bên ngoài xác thân da thịt kia: mồm thằng Khiêm đang ngoạm trọn hết bầu sữa non nho nhỏ, ngón tay thằng Minh thì xoa nhẹ lỗ hậu môn, còn đầu lưỡi của thằng Vương thì đang luồn lách nhẹ nhàng vào bên trong khe suối ngọc còn trinh nguyên của người con gái………..
Phía xa nơi rìa bãy sậy loáng thoáng có bóng hai người….
…….. Tụ khí đã thành công! Nhiệt lượng đã dâng đầy!!!!! Phượng Hoàng điềm đạm thả lỏng cho dòng khí tản ra, trút đi một hơi thở nhẹ nhất trong đời nàng suốt mười bảy năm qua!!!!! Đại sự cũng thành công rồi, hẳn là ba mẹ sẽ tự hào lắm…….!!!!!
…. Dưới đôi mi vẫn nhắm nghiền, một giọt lệ nữa lăn dài xuống gò má hồng xinh, rơi đánh tách nhè nhẹ xuống bờ vai thon gầy khẳng khiu mỏng mảnh, nơi hỏm xương quai xanh mà thằng Phú đang le lưỡi liếm lám tham lam sau khi đã cắn chán chê cái núm nhỏ hoa ngọc đến nhàu nát………
…………………….
Tên đại ca Hồ Thiên Vương đã chuẩn bị xong con cặc to dài đặt ngay trước cửa mình cô bé…….
Hắn đểu cáng cười nhẹ khi liếm thêm một phát vào đôi môi mép lồn vốn dĩ đã ướt đầm đìa vì bị móc ngoáy từ nãy…. Hắn xoè tay vỗ vỗ nhè nhẹ lên “món ngon” mà mình chuẩn bị ăn…..
Vương vạch lồn nàng ra thật mạnh bằng hai ngón tay, trong lúc đôi chân Phượng Hoàng vẫn bị hai gã đệ xách lên không trung mà banh háng…..
Vương giơ tay còn lại nắm bầu vú cô bé làm điểm tựa, kê đầu khấc vào ngay trước khe động thần tiên. Hắn lấy đà, chuẩn bị cho một cú hẩy mông cuồng bạo, để chọc con dao thịt nóng ấy sâu vào lỗ mà xâm chiếm trọn sự trinh nguyên, mà soi thủng cái màng mỏng manh non nớt che đậy sâu bên trong…….
……..
………..
“Á Á Á Á Á Á Á Á!!!!!!!! “, Tiếng la hét vang động khắp bãi sậy hoang…
…. Bốn gã cướp cuồng dâm ôm lấy bốn đôi mắt đau buốt, gã vật ra khủng khiếp. Luồng sáng chói lòa như mặt trời, như sét giật không gian….bao trùm lấy chúng, sáng đến mức phát nhiệt, nóng đến mức lập tức làm héo rũ cả lau sậy xung quanh gần mười thước vuông!!!! Luồng sáng trắng tinh khiết và thuần chất đang rực rỡ phát xạ ra từ đầu tóc cô gái nhỏ trần truồng vô lực…… Không gian cuồn cuộn sóng, gió rít lên ù ù, có cảm giác như ánh sáng đó đang đẩy hết vạn vật phải ngã ra xa khỏi vùng trung tâm, nơi mà cô bé mảnh mai kia đang đứng run rẩy, hai tay che kín háng và ngực của mình……
……
…. Hai bóng người ngoài rìa bãi cỏ cũng đã đến nơi. Một nam một nữ. Họ đến vừa đúng lúc nhìn thấy luồng sáng khủng khiếp nhá lên rồi tan biến.
… Người nữ chạy gấp đến bên cô bé rồi hoảng hốt ôm mau lấy nàng vào lòng, khóc lên nức nở.
“Phượng Hoàng, con có sao không!!!???? Mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi, mẹ XIN LỖI CON!!!! HUHUHUHU…… Bọn chúng đông quá……, huhhhuhu……Mẹ hại con rồi, con ơi….....!!!!! Huhuhuhu……... “
… Trong lúc người phụ nữ ấy hoảng loạn vơ lấy quần áo rách choàng lên cho cô bé, trấn tỉnh tinh thần cho nàng, và kiểm tra thương tích trên cơ thể nàng……, thì người nam kia đã bước đến ngay cạnh bên thằng Phú, lúc này còn đang gào thét khóc than cho đôi mắt bị choá sáng đến mức đui mù tại chỗ…..
…
…...Người chồng, người cha đó, đôi mắt như bén lửa, cơ thể run bần bật, hai nắm tay nghiến chặt không còn tự chủ nổi….
Ông vẫn còn kịp nhìn thấy tường tận cảnh Phú cắn lấy núm vú bé nhỏ của con gái ông mà day nghiến điên dại ra sao ngay trước khi luồng sáng loé lên……
Ông mất trí vì đau!!!!!!!!!!!!!
……..
… Người đàn ông gầm lên như thú dữ, cúi xuống, đưa ngón trỏ và ngón cái, nắm ngay lấy hàm răng Phú đang hả lớn ra để kêu la, hàm răng vừa mới cắn vú con gái ông nhai ngấu nghiến……. Ông nắm nhẹ nhẹ nhàng như cầm một cuống hoa, rồi khẽ lắc tay một cái thật êm như gió rung thoang thoảng…..
…. Phú không còn phải đau đớn kêu la thêm nữa rồi.
… Hàm dưới, xương gò má, các đốt sống cổ ở phía sau ót của Phú đã nát vụn ra như cám. Da thịt ở môi miệng, yết hầu và lỗ tai nhầy nhụa thành nước. Sọ não hắn nứt vỡ ra nhưng còn nguyên dạng, chỉ có điều nửa dưới của cái đầu thì hoàn toàn đã bị lực chấn động tán cho nát ra nhuyễn còn hơn tương đậu!!!!! Da, thịt, cơ, gân và xương vùng hàm của Phú hoà cùng máu huyết mà chảy long tong nhỏ xuống đất như nước bùn sau mưa……..
……. Người cha đau khổ và cuồng loạn khóc rống lên thảm thiết! Ông hận rằng mình không thể vừa chiến đấu với kẻ thù vừa phân thân về đây bảo vệ con….. Để cho cô bé phải chịu nhục về tay một bọn giang hồ mạt hạng…….
Ông điên lên thật sự!!! Lại gầm gừ trong cổ họng, ông điên dại vất xác Phú sang bên rồi lao về phía thằng Minh.
Thằng này khi nãy cũng đã liếm, đã nút, đã cắn đến dập nát đầu núm của con gái ông thỏa thuê mê mẩn….
Ông đã chứng kiến đó, nhưng chỉ là sự chứng kiến muộn màng vô dụng mà không thể cứu con kịp thời…….
Ông lại đưa bàn tay trùm lên mặt thằng Minh, vồ chụp xuống như rồng như hổ, với cơn đau đớn giận dữ mất tính người…..
… Chỉ nhấn nhẹ một bàn tay, toàn bộ cái đầu của Minh đã vụn ra thành một thứ dịch lỏng, xương cốt nát nhuyễn như thể được đưa vào cối mà giã suốt ngày đêm……… Cái đầu hắn ngập xuống nghe một tiếng ‘Oẹp’ nhỏ rồi hoà lẫn vào trong đất bùn của bãi lau sậy tối tăm mãi mãi ……….
…………..
……..
Phượng Hoàng oẹ lên gớm ghiếc, thét to lên gọi “Cha! Đừng mà….!!!!! “
Mẹ nàng cũng gọi chồng mình khẩn thiết: “anh Long!!!!!!! Dừng tay lại!!!!!!!! Trời ơi, đừng làm vậy trước mặt con!!!!!! Anh Long!!!!!!!!! “
…. Mặc kệ vợ và con, người đàn ông tên Long giờ quả thật đã biến thành một con rồng dữ, một con bạo long hung mãnh tàn độc còn hơn ác ma quỷ sứ dưới địa ngục hàng vạn lần!!!!! Ông lại điên dại lao về phía thằng Khiêm, lúc này đã ngưng la hét vì đui mắt mà dần dần tỉnh táo lại…….. Nó vừa đủ tỉnh táo để nhìn thấy bàn tay của Long chụp xuống đầu mình…..
….
Có tiếng động bên rìa bãi sậy. Rít rít, lẹt xẹt, tí tách……như tiếng của dòng điện cao thế nào đó đang rò rỉ trong không gian….
… Người vợ hốt hoảng đến tái dại mặt mày, gọi chồng cấp thiết: “anh!!! Anh!!!!!!!! Bỏ đi! Chúng đến rồi kìa!!!! Mình đi thôi. ANH!!!!!!!!!!! “
…..………..
Long dừng tay cách đầu thằng Khiêm không đầy một tấc. Tiếng điện xẹt ngoài xa kia làm ông run người…
Ông rơi lệ nhìn vợ và con, rồi đưa ra quyết định:
“Đi!”
… Người phụ nữ ôm lấy đứa con gái bé bỏng vào lòng, thoắt nhanh chạy về phía xa của bãi cỏ.
Người chồng nhỏm dậy, gấp rút chạy theo hai mẹ con.
….Thế nhưng, trong lúc đứng dậy quay người chạy đi, ông vẫn còn vương lại bàn tay sau lưng. Như thể chống xuống đất mà lấy thế chạy đi…., nhưng thật ra ông lại nắm lấy đầu thằng Khiêm vào trong lòng bàn tay ấy…!
Ông chạy theo vợ và con, “tiện tay” giật nhẹ một phát khi cất bước, rồi lại vung cánh tay ấy lẳng ra xa như thể đang ném đi một hòn sỏi nhỏ bé xíu…
….
… cái đầu không xác của thằng Khiêm tình cờ rơi xuống rồi mãi mãi nằm lại luôn dưới đáy một con kênh nhỏ, cách xa bãi sậy hoang, cách xa cái xác không đầu của chính nó hơn mười hai cây số…..
Người đàn ông mau chóng đuổi kịp vợ con mình, hai tay ôm thốc cả vợ và con gái hai bên vào lòng, rồi chạy nhanh như gió ẩn vào trong cỏ tối…Ánh mắt bén như dao của ông khẽ liếc về phía tên Hồ Thiên Vương vẫn còn đang nằm lăn lộn, ông tự hận mình không còn đủ thời gian để giết luôn tên cuối cùng …
Hai người phụ nữ hoàn toàn không nhìn thấy, không biết gì về cảnh tượng xác không đầu, đầu không xác mới vừa rồi…..
CHƯƠNG 3: LÃNG TỬ VÔ DANH, CỐ NHÂN LÂM NẠN
Trưa đang nắng mà trời lại còn âm u, mây đen đang kéo về báo hiệu thêm một chiều mưa ướt át nữa sắp đến. Quán cafe nhỏ nơi ngoại ô vắng vẻ đang đông khách vãng lãi.
Lâm đang bán quán tất bật, không có thời gian mà thở. Đã gần 11 giờ trưa, mà hắn vẫn chưa ăn uống gì từ sáng đến giờ. Đúng với tinh thần của một kẻ “tham công tiếc việc, chí thú làm ăn”.
Lâm mở quán cafe nơi quận vùng ven này đã hơn năm năm rồi. Vừa nuôi thân, vừa nuôi chị Ngọc Anh, kể thiếu cũng không thiếu, mà dư cũng không gọi là dư được. Nói chung đủ sống qua ngày. Chỉ có điều nếu tính thêm tiền thuốc men vào thì thành ra… thiếu nhiều lắm lắm!!!
Lâm năm nay đã ngoài bốn mươi, thân thể thì què một chân, tướng đi cà niễng cà nhắc. Vết thương năm xưa nơi ổ bụng giờ đã liền lặn, nhưng khi trời mưa gió vẫn đau buốt không thôi…. Đó là chưa kể đến cơn đau nơi…hạ bộ, nơi cái của quý của thằng đàn ông đã nát nhừ thành ra đồ phế thải…. Cái vết thương đó mới thật sự là đớn đau khôn kể…!!!
Chị Ngọc Anh không phải chị ruột hắn, nhưng hắn tôn thờ và yêu thương chị còn hơn như thế! Sau Lâm thì chị chính là tất cả những gì còn lưu giữ lại vết dấu và kỷ niệm của người Đại ca Lê Phi Nhạn trên cõi đời này… Chị Ngọc Anh đã trạc gần năm mươi rồi; chị rất tốt, rất ngoan, chỉ có điều thỉnh thoảng lại lên cơn điên dại gào thét thì hơi mệt! Nhưng mấy năm gần đây, bệnh điên của chị cũng đã đỡ hơn rất nhiều rồi… Có lẽ là nhờ sự phù hộ của Đại ca……
…
…. Hôm nay khách quen của quán dường như thiếu đi vài người. Mà lại có thêm mấy người khách lạ ngồi lâu suốt từ sáng đến giờ chưa thấy dấu hiệu gì là muốn đi….
Người khách lạ mà Lâm chú ý nhiều nhất đó là một thanh niên ăn bận đơn sơ, tuổi khoảng hai mấy thôi nhưng ánh mắt và nét mặt lại đượm vẻ phong sương trải đời như đã ngoài ba mươi. Đi chiếc xe cũ nát, xài điện thoại Tàu, thế nhưng khi trả tiền cafe thuốc lá thì móc ra một cọc năm trăm ngàn dày đến cả tấc, mới và sáng đến loá mắt! Anh ta trả tiền xong, cứ thế ngồi đồng lại quán đã hơn bốn tiếng, như thể đợi chờ ai…. Hút thuốc như đầu mày, tóc rũ dài buộc đuôi ngựa, vẻ bụi bặm chán chường như không muốn làm ai để ý…. Thế mà, Lâm lại rất để ý!!!
Kinh nghiệm đường đời và những trận chiến đẫm máu năm xưa cho Lâm biết là những kẻ có vẻ ngoài thờ ơ tầm thường như thế thì lại rất đáng ngờ. Đặc biệt là những ai mang ánh mắt sáng quắc, bén lạnh như gã thanh niên này….thì thường không mang lại điềm lành…..!
…..
Lâm không bận tâm đến chàng thanh niên ấy quá lâu, vì đã lại có khách kêu tính tiền. Trong lúc Lâm tất bật thối tiền và lau dọn bàn, thì phía góc quán đối diện sau lưng hắn, lại có ba người khách mới bước vào ngồi.
Đó là một gia đình ba người: cha, mẹ và con gái...
Lâm không quan sát thấy họ vì đang quay lưng lại, mải mê lo nói chuyện với mấy bàn phía bên này. Ba vị khách mới cũng chỉ ngồi không, chưa lên tiếng gọi. Cả quán dường như chưa có ai nhìn thấy họ bước vào, ngoại trừ chàng thanh niên tóc đuôi ngựa kia.
Đương nhiên là anh ta để ý đến cô gái trẻ!!!
Nàng ta chính là Lê Ngọc Phượng Hoàng, đêm qua suýt nữa thì đã mất đi đời con gái trong trắng ở cái tuổi mười bảy. Phải, trùng hợp thay, hôm nay lại chính là ngày sinh nhật mà nàng vừa tròn mười bảy! Ở cái độ tuổi đẹp nhất đời người con gái, nàng xinh xắn, kiều mỵ và tinh khiết đến mê hồn, chẳng trách được gã trai tóc đuôi ngựa kia phải bỏ luôn cái vẻ thờ ơ trầm mặc mà liếc mắt nhìn…..!
Mẹ của cô gái nhỏ tinh tế nhận ra ngay! Bà liếc mắt lại anh chàng đuôi ngựa, ánh mắt lạnh tanh u ám tỏ rõ vẻ không hài lòng. Anh ta chỉ khẽ nhếch môi cười nhẹ, gật đầu chào đáp lễ, làm như là người quen không bằng!
Chồng bà, người đàn ông tên Long, vẻ mệt mỏi vô cùng, gọi to về phía Lâm: “Chủ quán cho ly phê đá với hai chai nước suối đi!”
Lâm chưa quay lưng lại mà bưng nguyên khay ly tách đầy ắp đi thẳng vào nhà trong, bỏ lơi lại câu đáp: “OK anh, có ngay!!!”
Lời đáp này chỉ bình thường thế thôi, mà làm người phụ nữ kia chấn động tâm thần!!!, Quen thuộc quá!!! Quen đến ám ảnh!!!
Giọng nói của người này hệt như chất giọng của tên lính quèn đào ngũ nhầm vào trại cướp cách nay….đã mười bảy năm!!!
Ngày ấy, nàng và mẹ vừa được cha đưa lên trại cướp giữa rừng hoang để lánh nạn…...thì gã thanh niên lớn mật này cũng xớn xác làm sao mà chạy lạc vào giữa hang ổ lục lâm đó, để rồi duyên nợ thế nào mà lại được cha nàng nhận luôn làm đệ! Hai người xưng tiếng Đại Ca, Nhóc Con vang động suốt mấy ngày đêm nơi rừng già…… Những ký ức ấy, sao nàng quên được!!!???
….Người phụ nữ ấy chính là con gái của Lê Phi Nhạn lừng lẫy ngày xưa, Lê Ngọc Yến!!! Mẹ nàng là Lê Ngọc Anh. Nàng tuy không phải con ruột của Cửu Nhạn vang danh rừng già, nhưng nàng và y yêu thương quý mến nhau còn hơn cả cha con ruột thịt!!!! Và cái người đàn ông từng một thời mà cha nàng đã gọi hai tiếng “Nhóc con” ấy, đích thị tên là Lâm!!!!!!!
Ngọc Yến đứng bật dậy thình lình, suýt làm lật bàn, khiến chồng con nàng hoảng hốt. Nàng quay phắt lại gọi với theo: “Anh….anh LÂM!!!!! Phải anh Lâm không!!???”
….Lâm tuột tay, làm rớt khay ly tách loảng xoảng xuống sàn lập tức! Tiếng nói của người con gái kia….hắn cũng nhận ra rồi……!!! Người con gái tuổi mười sáu ...đã biết bao nhiêu năm rồi những tưởng đã lìa khỏi nhân gian…..!!!!!!!
….Là em Ngọc Yến, là đứa con của Đại ca và chị Ngọc Anh!!! Là Ngọc Yến thật sao!??? Cô bé ấy vẫn còn sống trên đời thật sao!!!!?????? Lâm choáng váng quay lại, đối diện với gia đình ba người đó…….
…………….
… Mắt rưng rưng lệ, cảm xúc dâng đầy, hai người dường như muốn ngã quỵ xuống vì chấn động tinh thần…. Không ai nghĩ còn có thể nhìn thấy đối phương trên đời thêm lần nữa….. Lâm và Ngọc Yến có đến hàng vạn lời muốn bật ra ngay lúc này…..
….. Nhưng lời đoàn tụ chưa thốt ra, câu chuyện kể lúc tương phùng còn chưa kịp bắt đầu, thì có một người đã biết sạch hết mọi nội dung!
…
…
Người ấy biết rõ hết những ngày tháng xưa cũ của Lâm, của Cửu Nhạn, cùng Ngọc Yến, Ngọc Anh.
Người ấy biết chuyện mà Lâm không biết: đó là cuộc đời của Ngọc Yến đã biến động ra sao trong mười bảy năm qua.
Lại biết cả chuyện mà Ngọc Yến chưa hay: là Cửu Nhạn chỉ mới mất cách nay năm năm, còn mẹ nàng, Ngọc Anh, thì còn sống nhưng lại dở điên dở khùng…
Và người này còn biết luôn cả câu chuyện ‘hiếp dâm hụt’ đêm hôm qua! Biết về màn sát nhân ghê rợn của Long, biết về năng lực phi thường của Phượng Hoàng…..
Anh ta biết….. mọi thứ!!!
… anh ta chính là gã đuôi ngựa đang ngồi trầm ngâm kia, người thanh niên trạc ngoài hai mươi mang tên: Bùi Hiểu Phong.
…..anh ta chẳng phải thánh thần hay ma quỷ, mà chỉ đơn giản là một con người mang trong mình năng lực đặc biệt dị thường, hết sức đáng sợ: thâm nhập vào hệ thần kinh của người khác!!!
……
… Hiểu Phong chỉ là kẻ lãng khách, là người ngoài cuộc. Đáng ra việc len lỏi vào trong đầu óc và đọc hết ký ức của những người này là chuyện hết sức bất lịch sự! Thế nhưng chàng cũng chỉ đơn giản là coi mọi nguyên tắc của xã hội này không ra gì, lại thêm đang…..mê mẩn cô bé Lê Ngọc Phượng Hoàng kia nữa….!!!!! Chàng chỉ định thâm nhập vào hệ thần kinh của Phượng Hoàng, len lỏi tìm trong suy nghĩ của nàng để lấy tên họ, ngày sinh, sở thích của nàng…. để tiện bề…..tán gái!!! Rồi chàng tình cờ nghe được cuộc đoàn viên của hai người Lâm và Ngọc Yến, thế nên ‘tiện tay’ mà….đọc hết ký ức của tất cả bọn họ luôn không cần xin phép!!!!!
Chàng đích thị luôn là một kẻ như thế: tò mò, hiếu sự, cuồng ngạo, khinh mạn, không coi ai ra gì!
…….
…………
………………
…………………..
Cuộc tao ngộ trùng phùng đang diễn ra. Hiểu Phong đã ‘đọc’ xong hết nội tình nên chàng ngồi trầm ngâm như không màng đến. Chàng có thể ‘truy cập’ vào hệ thống thần kinh của một người trong phạm vi bán kính cách mình hơn trăm mét, rồi toàn quyền xem xét, lục lọi, thậm chí điều khiển luôn hệ thần kinh của đối phương!!!! Tương tự như một hacker âm thầm hack vào từng cái router wifi thông qua sóng wireless (ở đây là sóng cảm ứng tâm linh điện từ, tức là sóng não). Năng lực dị thường đó của Hiểu Phong có thể nói là trên đời chỉ có một! Chàng không biết gọi nó là gì…, nhưng có nó chàng gần như đã kẻ độc tôn trên đời, muốn trở thành chúa tể loài người cũng có thể được chứ không phải chuyện chơi!!!!!
...Vậy mà chàng giờ đây lại đi sắm vai tên lãng khách bụi bặm tàn tạ, ăn mặc tuềnh toàng, ngồi cafe cóc…. Nguyên nhân cũng chủ vì một ký ức vụn vỡ, một nỗi cô độc chông chênh vô bờ…..
…..Cách đây không lâu, chàng đã từng là kẻ dùng dị năng siêu phàm của mình để vươn lên đến vị trí bá chủ giang hồ…. Thế nhưng sau một cuộc tao ngộ với một người con gái, sau một kỷ niệm làm chàng vụn vỡ trái tim….. thì Hiểu Phong bỏ hết tất cả mà đi….. Năng lực của chàng là vô tận, nhưng không thể giúp chàng thật sự nắm được trọn vẹn trái tim một người….!!!
…… Và ngay lúc này đây, năng lực đó cũng không thể giúp chàng hay biết được rằng: người con gái mà chàng chưa quên kia... đang lâm đại nạn…..
……………
Cách xa nơi quán cafe cóc kia hàng ngàn cây số, vượt đại dương, tại đảo quốc Nhật Bản xa xôi, một cô gái trẻ chừng hơn hai mươi lăm.. đang quỳ gối đầu hàng trước năm gã ăn bận kín mít đen thui tựa ninja. Năm tên ninja đeo kiếm katana trên lưng, dàn hàng ngang trước mặt nàng. Họ đang ở giữa một rừng hoa anh đào hoang vắng, xung quanh không một bóng người.
Nàng tên là Izuhara Kitano, là tri kỷ từng bên cạnh Hiểu Phong gắn bó hơn hai năm về trước… Câu chuyện xưa ấy giờ đây cũng đã dần mờ phai trong ký ức của hai người….
…………
Izuhara Kitano có đôi mắt rất đẹp, lông mi rất dài và thần mắt thì trong vắt như pha lê. Lúc này đôi mắt ấy đang rơi lệ nhìn vào màn hình smartphone trong tay tên ninja: trên đó đang chiếu đọan video cảnh cha, mẹ cùng em trai tám tuổi của nàng bị trói và quất roi tra tấn dã man!!!! Tiếng khóc la của đứa nhỏ, tiếng rên xiết của người mẹ….làm nàng muốn ngất lịm đi vì đau đớn….
“Tôi nhận lời! Tôi nhận lời!!!!! Tôi sẽ tuân lệnh làm theo tất cả mọi mệnh lệnh của Takashi!!!!!!!!!huhuhu……. Thả họ ra, thả họ ra đi đừng đánh nữa LŨ KHỐN NẠN!!!!!!!! HUHUHUHUHU…. “
…. Tên ninja cất smartphone rồi lạnh lẽo đáp: “họ an toàn. Chúng tôi sẽ ngừng tra tấn. Họ sẽ được giới nghiêm và bảo vệ tối đa tại trụ sở bí mật. Chỉ cần cô xong nhiệm vụ mà ngài Takashi giao, họ sẽ được thả! “
… Izuhara nghẹn lời, gạt lệ, nàng run rẩy đứng lên rồi quắc mắc sắc lạnh nhìn đám ninja và hỏi thật quyết đoán: “nhiệm vụ là gì!? Thời gian, địa điểm, đối tượng!!!? Nói đi! “
Gã ninja cười gằn, đổi giọng: “Trước hết, nhiệm vụ đầu tiên ngay lúc này là……cởi hết quần áo ra!!! “
• “Cái gì!!!!!!?????”
-”Miễn thắc mắc. Miễn lý do. Mọi lời nói mà Vô Ảnh Ngũ Ma bọn tao nói đây đều mà lệnh trực tiếp từ ngài Takashi truyền xuống cho mày thực hiện! Làm hay không tuỳ mày, nhưng mà nên nhớ là lệnh ngừng tra tấn vẫn chưa được thông qua đâu đó…… hắc hắc…. Ha ha ha…. “
…. Izuhara run người bần bật như bị động kinh. Nàng càng chần chờ lâu thì mẹ cha và đứa em trai nhỏ tội nghiệp bị đánh càng nhiều!!!!!!! Nàng đã ở trong rọ rồi, dù chúng có bảo nàng làm heo làm chó, vì cứu gia đình thân thương của mình nàng cũng sẽ làm! Thật khốn nạn…… Lũ chó má này chỉ là đám gia nhân mạt hạng, mà chúng dám…. …… Có cơ hội nàng sẽ cắt cổ hết từng đứa một!!!!!!
Izuhara cắn chặt bờ môi anh đào đỏ mọng của mình đến bật máu… Mặc kệ là Takashi muốn bắt nàng cởi đồ để thực hiện nhiệm vụ quái gở gì; hay chỉ đơn giản là năm đứa Vô Ảnh Ngũ Ma tép riu này muốn thừa cơ hội mà húp chút cháo trên thân xác nàng….., nàng cũng không còn có quyền lựa chọn nào khác…… Nàng quyết ý cực nhanh và hiểu được mình cần phải phủ phục nghe lời để giữ cho gia đình toàn mạng! Có chịu nhục cũng đâu là gì so với cứu được mạng mẹ cha và đứa em trai….!!!? …. Nàng là cô gái có đầu óc nhạy bén và bãn lãnh cũng lớn vô cùng……
…
…… Quần jean rơi tuột ngay xuống đất, rồi áo thun cũng nhanh gọn bị kéo qua khỏi đầu, vất sang bên. Gọn gàng, mạnh mẽ, Izuhara thoát y trước mặt năm tên ninja mà không còn chút nao núng, chẳng một chút e lệ bẽn lẽn nào! Trên thân thể chỉ còn chiếc áo ngực và quần lót đen bằng ren mỏng mảnh, nàng đứng hiên ngang, bản lãnh giữa vườn anh đào lộng gió…..
…
“Còn đồ lót!? Tao bảo là TRẦN TRUỒNG!!!”
…..
…. Không một giây ngập ngừng, áo ngực của nàng cũng bị vất xoạch xuống đất. Đôi tay Izuhara hơi run nhẹ khi luồn vào mép quần lót mà tuột nó xuống gối, nhưng nàng tuyệt đối không chậm lại. Rất nhanh, rất gọn, chiếc quần ren cũng đã bị đá sang bên. Nàng trần truồng phô bày ra tấm thân kiều mỵ đẹp đến mê hồn, làn da trắng hơn tuyết đang nổi hết lỗ chân lông lên vì gió lạnh… Những cánh anh đào tung bay theo gió lướt nhẹ qua thân thể nàng, một đôi cánh đậu lại trên tóc, trên vú nàng, điểm tô vẻ đẹp toàn hảo lên đến mức rạng ngời!!! Vườn anh đào lộng gió vi vu dường như cũng chẳng bao giờ bì kịp vẻ đẹp với cơ thể ngọc ngà ấy…… Tấm thân như bạch ngọc như tuyết trắng, đường cong kiều mỵ, cặp nhũ vun tròn căng mọng giương lên.., đôi môi bé nhỏ và đôi đầu núm vú đỏ hồng tựa cánh hoa anh đào.. Izuhara đứng đó trần truồng, thẳng lưng, tay buông thõng chẳng thèm che đậy một tí gì trên thân mình ….. Không hề run rẩy mà chỉ có ánh mắt băng lãnh bén ngọt như dao liếc lên nhìn lũ ninja….
… Tên ninja cười đểu cáng sau lớp vải che mặt đen tuyền: “Đoạt Mạng Kiếm Thần, đệ nhất dị năng sát thủ toàn quốc…..hóa ra khi cởi truồng rồi thì cũng như mấy con khác thôi…… hè hè hè…..!”. Hắn từ tốn vừa nắm lấy đầu núm vú Izuhara xoắn nhẹ (nàng để yên chẳng thèm ngó tới!), vừa gọi điện về cho chủ hắn: “Đối phương đã quy phục. Sẽ lập tức tiếp nhận nhiệm vụ. Báo cho ngài Takashi ngừng đánh được rồi!”.
Hắn vừa cúp máy vừa rút kiếm ra, lướt nhẹ trên mặt đất ngay chỗ đống quần áo của Izuhara vừa vứt xuống…..
Thanh katana điêu luyện vẽ nên một vòng kình lực uốn cong từ dưới lên trên cao, lưỡi kiếm bén ngót mà chẳng hề cắt phạm vào vải, thay vào đó luồng lực lại hất được toàn bộ quần áo lên ngọn cây anh đào! Kỹ năng của hắn cũng không phải tầm thường. Quần jean, áo thun và bộ đồ lót ren vướng lên nhánh cây phất phơ trong gió chỉ sau một đường kiếm….
“Bắn kiếm vào đó đi! “, hắn chỉ lên đống quần áo bay phất phơ rồi ra lệnh cho Izuhara, trước ánh mắt ngơ ngác của nàng.
….
…. Mặc kệ lũ chó săn này muốn gì cũng được….. Chỉ cần nghe câu ‘ngừng đánh’ kia, biết gia đình mình không còn chịu tra tấn….là nàng đã yên lòng….. Nàng lạnh nhạt gật đầu, không cần biết lũ súc sinh kia muốn làm ra trò quái gở gì hết.
Izuhara giơ tay trái lên, bốn ngón tay co vào trong, ngón cái chĩa ra ngoài, như hình một mũi dao nhọn. Nàng định thần một giây rồi phát lực ngầm trong thân thể chạy ra ngón cái. Một luồng khí vô hình bay xẹt ra từ ngón tay nàng, phóng véo đi còn nhanh hơn đạn bay ra từ nòng súng, đâm lủng chiếc quần jean trên cao.
Khói bốc lên từ lỗ thủng đó khét ngẹt, chiếc quần âm ỉ cháy.
Bốn gã ninja kia nhìn thấy cảnh ấy hơi nao núng tâm thần, nhưng gã đầu lãnh thì vẫn tỉnh như không. Hắn cười nhẹ:
“Đoạt Mạng Kiếm Thần quả là ghê nhỉ! Chẳng trách ngài Takashi quyết tâm thu phục bằng được con sát thủ đi hoang như mày về làm việc…, hahaha….! Bắn tiếp đi, kiếm bên tay kia nữa!”
Izuhara lại lạnh lùng giơ tay phải lên, chĩa ngón tay út ngọc ngà bé nhỏ ra. Câm lặng không nói gì, nàng lại bắn ra một luồng khí nóng rít “Víu” lên trong không trung. Mảnh áo bra nhỏ bé mỏng manh của nàng cũng thủng lỗ rồi cháy khét dần…..
Năng lực kinh người này của nàng có thể giết người bách phát bách trúng trong phạm vi sáu bảy chục mét. Nhanh hơn đạn, câm lặng hơn súng, chính xác hơn dao, thậm chí lực công phá còn hơn cả laser! Bao năm luyện tập thành công dị năng kiếm khí ấy đã giúp nàng trở thành sát thủ đánh thuê hàng đầu Nhật Bản. Giá trị một lần thuê Đoạt Mạng Kiếm Thần bắn ra một tia kiếm khí ít nhất cũng phải là trăm ngàn dollar….. Nàng không chỉ là kẻ đáng sợ nhất nhì, mà thậm chí cũng giàu có nhất nhì xứ sở Phù Tang này!!!
Cô gái chết người ấy….giờ đây phải hoàn toàn quy phục cho thế lực ngầm kia, nàng vì gia đình mình, đành nhục nhã câm nín nghe lệnh tên ninja tôi tớ hèn mọn!!!! Hắn lại cười hăng hắc lên vẻ khoái trá và đầy khốn nạn, đểu cáng ra lệnh tiếp: “Hay đó! Ghê gớm thật đó! Bắn tiếp! Bắn nát hết áo quần của mày đi, đến khi nào tao bảo thì mới được dừng!”
…….
… giờ thì Izuhara đã hiểu: Takashi muốn nàng phục vụ cho y, giết người cho y, chuyện đó đương nhiên rồi! Còn đám chó giữ nhà này chỉ là thừa cơ nhiệm vụ mà muốn đùa cợt vũ nhục nàng, muốn liếm láp tí chút trên thân thể ngà ngọc của nàng mà thôi! Chúng đang làm trò cho nàng nhục nhã để mua vui đây mà……
…. Tới đâu hay tới đó….! Một ngày mà mình cứu được mẹ cha và em trai Aizuki an toàn rồi, chắc chắn việc đầu tiên là sẽ quay lại bắn nát bọn cẩu nô tôi tới này thành ra tương đậu, xác của chúng sẽ không còn mảnh nào to hơn đầu móng tay mình… !!!!, Izuhara căm hận ghi nhớ trong lòng! Rồi nàng nhẹ nhàng vung hai cánh tay lên, lần lượt ngón út tay phải rồi lại ngón cái tay trái, rung nhẹ liên tiếp vài chục lần. Hàng chục tia kiếm nóng bay veo véo rít xé không trung, bắn tan nát, bắn cháy rụi toàn bộ y phục của nàng thành than hết…..
Sau khi xong việc ở vườn anh đào quạnh vắng này, nàng sẽ phải loã thể trần truồng mà đi trở về nhà……..
……
…. Nhưng lũ súc vật kia đâu chỉ muốn có như vậy!? Đệ nhất sát thủ xứ hoa anh đào, kẻ giết người không thấy máu, lại là tuyệt thế mỹ nhân…đang phải trần truồng đứng đó nghe lệnh chúng!!!! Không nhân được cơ hội ngàn năm này mà la liếm tấm thân tuyệt mỹ kia, thì còn đợi đến kiếp nào nữa kia chứ!!!?
Izuhara cũng đã hiểu rõ chuyện đó như một lẽ đương nhiên…..
………………………
………………………
Nửa tiếng sau, vườn anh đào hoang vắng vẫn chìm trong câm lặng. Izuhara vẫn nín thinh không nói, không phản kháng, nhưng nước mắt nàng ướt nhoà khoé mi, răng nàng cắn chặt lại đến nát cả đôi môi đỏ mọng nhỏ xinh….
… Nàng đang trong tư thế quỳ mọp lưng, chống tay xuống đất, hậu môn nàng bị một thằng ninja đứng phía sau địt vào, nong ra đến muốn rách toác! Còn lỗ lồn thì bị lấp bởi con cặc chĩa ngược lên của một thằng khác nằm bên dưới bụng. Đôi bầu vú căng mọng đang bị vò bóp nát nhừ trong đôi tay thằng thứ ba, mà thằng này thì đứng chàng hãng hai chân ngay bên trên nàng, con cặc ướt mem trượt trên làn da lưng trắng sáng mềm mịn còn hơn tuyết…..
Thằng ninja thứ tư muốn địt vào cái miệng anh đào chúm chím kia, nhưng làm vậy sẽ cản trở tên ninja đầu lãnh, nên nó đành ngồi xuống, thò tay vào tranh giành với thằng nằm dưới đất cũng như thằng đang cưỡi trên lưng để mà bóp vú nàng. Đôi bầu vú tròn căng mọng bị cả ba thằng thi nhau dày vò thành ra mềm rũ, lắc lư, nhũn nhão, bị nắn, bị tát, bị ngoạm nhai…. liên tục đến mức đỏ nhừ. Đôi đầu nhũ hoa đỏ au nổi gai ốc, căng cứng sưng lên vì gió lạnh, lại thêm bị cắn bị liếm bị nút và búng tanh tách dã man….. nên hai chiếc núm bé bỏng ấy càng lúc càng thêm căng sưng to hơn…..
…. Izuhara vừa cắn chặt môi, vừa căng mình chịu đựng, vừa phải ngước mắt lên nhìn tên ninja đầu lãnh truyền đạt chi tiết nhiệm vụ cho nàng thực hiện. Hậu môn nàng rát bỏng, đôi vú nàng rỉ máu đớn đau, còn cửa mình nàng thì vừa nhức nhối chật chội vừa tê rần cảm giác sung sướng khoái lạc đầy khốn nạn mà nàng không hề mong muốn!!! Cơ thể nàng rung lắc theo từng nhịp địt sau mông, nhưng mắt nàng thì cương nghị, vẫn phải tập trung hết sức vào nhiệm vụ mà lũ súc vật bắt nàng thực hiện….
… “Biết thằng này chứ gì!?”, tên đầu lãnh đứng trước mặt nàng, cu chĩa dài ra nhưng chưa vội gì mà hưởng thụ, nó giơ một tấm ảnh chụp trên màn hình smartphone ra cho nàng xem. Đó chính là hình của Bùi Hiểu Phong.
Izuhara gật đầu. Không rõ gã dị năng lãng khách ngạo mạn ở tận Việt Nam đã đắc tội gì với tổ chức ngầm Nhật Bản kia chứ!?
…..
… Ở nơi quán cafe vùng ngoại ô cách đó ngàn cây số, Hiểu Phong cũng đâu biết mình đã nằm trong tầm ngắm của bọn này!!! Chàng càng không hay rằng người con gái hồng nhan tri kỷ của mình năm xưa hiện đang bị hiếp tập thể giữa vườn đào hoang……!
……….
…. Tên ninja thủ lãnh lại chuyển sang một tấm ảnh khác trên smartphone, ảnh chụp một ông già cao lớn quắc thước có lẽ đã ngoài bảy tám chục tuổi. Tóc ông bạc trắng, nhưng đôi mắt ánh lên vẻ tinh anh sáng lạnh ghê người. Trong ảnh, ông mặc bộ vest đen lịch lãm, đang ngồi nói chuyện cùng một gã người Tây Âu tóc vàng như rơm.
“Lão già đầu bạc này là giám đốc của Invisible Scorpius tại khu vực Đông Á. Chắc mày cũng nghe đến tổ chức ấy rồi chứ gì!!?”, tên ninja giảng giải, không đợi Izuhara gật đầu mà nói tiếp luôn một hơi
“Mặc kệ mày có biết hay không, ngài Takashi sẽ gửi hồ sơ chi tiết về lão cũng như Invisible Scorpius cho mày sau. Lão này đang ở Việt Nam, cùng chỗ với thằng bồ cũ của mày đó! Nhiệm vụ của mày rất đơn giản: trinh sát, do thám bí mật, theo dõi thằng bồ mày 24/24. Tuyệt đối không để bị phát hiện. Báo tin về cho ngài Takashi hai lần một ngày. Nó đi ỉa ở đâu mày cũng phải biết rõ!!! Đến khi nào nó đến gặp lão già rồi, thì phải tìm mọi cách ghi âm lại được cuộc đối thoại. Không sót chữ nào. Toàn bộ quá trình không để đối phương phát hiện hay nghi ngờ một chút nào hết! Sau khi chúng gặp nhau xong, nhập bọn với nhau rồi, mày sẽ tiếp tục đi theo, rồi tuỳ theo mệnh lệnh mà ám sát.”
……..
…. “Rõ rồi chứ gì!? Hỏi gì thêm không!?”
Izuhara vừa bị nắc quá mạnh một cú vào lỗ hậu môn, đau quá không nhịn được khóc nấc lên một tiếng…
“Á! Hư hư…. Ức….. ….rr… rõ…. rồi…!”
…….
……..
Truyền đạt xong xuôi, thằng ninja thủ lãnh bắt đầu chơi nàng, một hơi hơn nửa tiếng. Cả bầy năm đứa lại tiếp tục quây lấy nàng, địt cho thỏa thuê đến tận khi chiều buông ánh vàng nhạt dần trên vườn anh đào…. Những cánh đào hồng dưới đất rướm đầy tinh dịch và chút máu của Izuhara, vài cánh dính lại nhơm nhớm vào vệt nước nhờn đọng trên vú nàng…..
Suốt hơn ba giờ đồng hồ…. Đủ các thế, đủ các lỗ, đủ các kiểu hành hạ thân xác đến tan tành…. Lồn nàng sưng tấy, hậu môn rách khoé, mông nàng hằn đầy dấu tay, lông mu bị bứt trụi gần một nửa(!!!), đôi gò bảo ngọc nằm trước ngực thì đỏ bầm rỉ máu…. Gương mặt, cặp mông, cùng cặp vú tròn căng của nàng bị tát hàng trăm bạt tay. Hai núm sưng tấy nát nhừ hằn đầy dấu răng, cả hai mép lồn cũng không tránh khỏi dấu răng!!!! Toàn bộ tấm thân loã lồ tàn tạ không còn chỗ nào lành lặn, chẳng còn chỗ nào khô ráo nữa hết……..
Nàng chỉ biết câm nín chịu đau, chịu nhục mà thôi…. Nàng cắn môi lặng lẽ, thấy lòng mình tĩnh tại trống không…, nàng lắng nghe âm thanh:, Âm thanh khi súc vật nhai nghiến núm vú nghe ‘Sừn sựt’. Âm thanh khi chúng hút liếm lồn nàng ‘Soạt soạt’. Âm thanh ‘Chát Chát’ khi chúng tát vào đôi bầu sữa căng tròn. Âm thanh ‘Xào xạc’ khi chúng rê lưỡi kiếm katana bén lạnh lên chùm lông mu để đùa chơi rồi cạo luôn lông(!!!) … Âm thanh ‘Xòng xọc’ khi chúng soi móc một lúc đến ba bốn ngón tay vào trong hậu môn… Âm thanh ‘Pặc pặc’ nho nhỏ mà chúng búng vào đôi đầu núm…… Và cả âm thanh ‘Ừng ực, Oẹ oẹ….. ’ mà chính cổ họng nàng phát ra khi chúng tọng một lúc hai con cặc vào trong đó ngâm lâu hơn mười phút đồng hồ………
……
…. Những âm thanh ấy, nàng sẽ nhớ mãi! Nàng thề rồi sẽ trả đủ hết………
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét